Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


【Ờ thì… Tả Dữu đâu có giả vờ chăm chỉ đâu mà bị nói.】

Hoắc Uyển Uyển đứng hình.

Vậy là rõ, Tả Dữu là người duy nhất trong đám khách mời nhận ra vấn đề.

【Có ai biết Tả Dữu có tuyển chị dâu không? Tôi 25 tuổi, khỏe mạnh, ăn ngủ đều tốt, tiêu hóa ổn định, tương lai tươi sáng.】

So với các tổ còn lại, kể cả hai người "bình dân" nhất là Lưu Duyệt với Bạch Dữ An, chắc gì đã từng làm nông bao giờ.

Nhưng trước khi đi, cô vẫn không nhịn được quay lại liếc nhìn Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ một cái.

Trưa thì mặt anh Lăng Tiêu trông bí xị, giờ đến chiều lại đổi qua Lan Thanh Vũ khó ở.

Đối với kiểu “con nít nghĩ gì nói nấy” của Tả Dữu, anh chỉ khẽ lắc đầu bất lực, nhưng cũng không nói gì thêm.

“Anh nói gì vậy Trình Hạc, haha, tôi có trợn đâu. Chắc là mắt bị gì đó nên tôi chớp chớp thôi mà.”

Dù gì anh cũng khá thân với đạo diễn, quá hiểu kiểu “vì view mà bất chấp” của ông ta.

【Ừ thì đúng là ảnh không nổi tiếng, không nhà lầu xe sang gì… nhưng ảnh cao ráo đẹp trai, bước chân vào showbiz là thừa, Hoắc Uyển Uyển lấy quyền gì để chê?】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô liếc nhanh về phía máy quay, gượng cười lấp l**m: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

【Đỉnh ghê, xem show tình cảm mà có vibe cung đấu luôn.】

【Mà quay lại sau cả tiếng, cổ vẫn ngồi nguyên cái tư thế đó, không hề nhúc nhích luôn.】 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tả Dữu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, hỏi thẳng:

Tả Dữu thì hớn hở nhận lấy tấm thẻ, đọc lớn:

“Bạn á?” Tả Dữu khẽ cười, không chút khách sáo vạch trần:

【Wow! Anh Ôn không hổ là người từng trải, chuẩn bị tới nơi tới chốn ghê luôn!】

Không ngờ Ôn Cảnh Hinh lại chuẩn bị chu đáo như vậy.

“Mối quan hệ của tụi mình nhiều lắm là cùng tham gia một chương trình, biết tên nhau. Với lại, cậu từng chê anh mình không có học, nói ảnh chỉ biết lái xe tải to mà không ngồi nổi bàn họp phải không?”

Tả Dữu không khách sáo, cười tươi nhận lấy, còn không quên tâng anh một câu:

Học bá mà thế này á?

Cả đoạn hội thoại giữa cô và Tả Dữu, Ôn Cảnh Hình nghe không sót một chữ.

Trình Hạc ngạc nhiên liếc cô một cái, hỏi:

“Mắt cô sao thế? Tôi đâu đắc tội gì đâu mà lườm trắng cả mắt?”

Quả nhiên, sau khi Tả Dữu nói xong, khu bình luận nổ tung:

“Ngày hôm nay phải chẻ đủ 30 ký củi và mang về sân chính. Nếu không đủ 30 ký thì nhiệm vụ chỉ tính hoàn thành một nửa, và chỉ một người trong hai người được ăn tối.”

【Đúng đó! Tả Dữu ngủ trưa cả buổi thì không ai nói gì, còn đi công kích người khác!】

Cô hừ lạnh một tiếng, quay lưng bỏ đi đầy kiêu ngạo.

Đúng là số đỏ gì cũng bị nhỏ đó hốt hết!

Nhưng Hoắc Uyển Uyển không biết, Tả Dữu chưa bao giờ để tâm đến “luật ngầm” kiểu đó, càng không có ý định làm theo.

Phần lớn các tổ đều được phân xuống khu 4 – gần hơn, riêng tổ của Ôn Cảnh Hình và Tả Dữu lại được xếp khu 3, trên núi.

Hoắc Uyển Uyển hơi sững người, cố gắng nặn ra nụ cười:

“Lên núi cũng được mà, ít ra khỏi bị nắng gắt.”

Cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ về cái danh xưng “nữ thần học bá” của cô nàng.

Cô ban đầu còn không thấy nắng đến mức nào, nhưng vừa nghe Tả Dữu nói vậy xong, bỗng thấy như nóng thêm mấy độ.

【Xem xong giá xe xong mà tôi bàng hoàng. Nhà cô bé này chắc chắn có mỏ thật rồi.】

Vì vậy, cô giả vờ đi về phía Tả Dữu, làm ra vẻ thân thiết, mỉm cười nói:

【A a a nhớ rồi! Bộ phim đó còn được giải nữa mà!】

Hoắc Uyển Uyển cũng đoán được chắc chắn cư dân mạng sẽ bàn tán về lời Trình Hạc vừa nói.

Không hỏi cho rõ, đến lúc làm dư thì uổng công, làm thiếu lại nhịn đói thì sao?

Gì vậy? Hai người này truyền cảm xúc cho nhau à?

Cô chỉ biết một điều: ai dám chọc anh cô, cô sẽ bắt người đó mất mặt.

Tả Dữu không nhịn được mà quay sang hỏi anh quay phim đang đi cùng.

Bên này, đạo diễn đã vỗ tay phân tổ.

Ngay lập tức có người tra giá.

Anh thật sự không nghĩ sẽ có cả “nhiệm vụ ẩn” như game thế này.

Ôn Cảnh Hinh hơi bất ngờ, quay sang liếc nhìn Tả Dữu.

Trình Hạc “à” một tiếng.

【Đẹp + cá mặn vẫn thấy đáng yêu, cãi gì nữa.】

【Chứ sao. Từ tập trước không thấy à, Hoắc Uyển Uyển với Lan Thanh Vũ là một team, cô ta sao có thể chơi thân với Tả Dữu được?】

【Cái người phía trước nói chuyện có vấn đề à? Ngồi xổm mà ngủ được á? Không biết gì thì đừng nói bậy! Thanh Vũ tốt như vậy mà các người cũng nói cô ấy, thiệt là không có lương tâm!】

Đạo diễn chơi ác thật sự.

【Tôi nói thật, cái hôm ảnh lái xe tải tới đón Tả Dữu, tôi cá luôn: cát-sê một năm của Hoắc Uyển Uyển chắc chưa đủ mua cái xe đó đâu. Nó được mệnh danh là “Rolls-Royce của xe tải”, giá cụ thể thì mọi người tự tra đi, tôi nói xong tôi quỳ.】

Trên núi có cây che, không khí lại mát hơn, đi làm vào buổi chiều như này thì quá lý tưởng rồi.

Đám cây này giờ chính là nguồn củi để nhóm bếp cho dân làng.

Tuy đạo diễn không thông báo cụ thể tiến độ nhiệm vụ, nhưng Tả Dữu chắc chắn kiểu gì cũng có deadline.

【 Chắc hồi đó đạo diễn làm mổ cá ở siêu thị nên tim mới lạnh thế này. 】

“Vậy chắc mắt cô có vấn đề thật, chớp mắt mà giống hệt trợn trắng mắt.”

Quả nhiên, chiếc xe đó y hệt chiếc hôm Tả Dữu livestream, là dòng đắt nhất thị trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều cô quan tâm là:

Hoắc Uyển Uyển chỉ biết đứng đó, mặt mày xám xịt.

Tả Dữu nhìn mà hơi ngạc nhiên.

Dù là 4-5 giờ chiều rồi, nhưng đứng giữa ruộng không có bóng mát gì, phơi nắng kiểu đó là mệt xỉu.

Và đúng như anh dự đoán — lại bắt khách mời làm việc tay chân rồi!

Không hổ là Tả Dữu, cái này cũng đoán ra được.

【Căng ghê! Mấy câu này mà khán giả không đóng phí hội viên cũng nghe được luôn á?】

Hai người đó thì một người mặc áo cộc tay, một người mặc quần short – đúng kiểu “đi chịu c·h·ế·t” luôn.

Hoắc Uyển Uyển: “……”

Anh quay phim hơi khựng lại, rồi lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn bái phục nhìn cô.

“Anh Ôn, anh giỏi thật đó, còn đoán được hôm nay sẽ phải lao động, chuẩn bị kỹ ghê!”

【 Đạo diễn này hơi ác đó nha, chơi chiêu này đúng thâm. 】

Tả Dữu chẳng buồn đứng đó xem phản ứng của Hoắc Uyển Uyển.

“Đeo vào đi.”

【Không phải đang thu dọn mà ngủ gật luôn đó chớ?】

“Làm sao em đoán ra được vậy?”

Bên cạnh, Hoắc Uyển Uyển thầm đảo mắt đầy khó chịu.

Tả Dữu âm thầm chửi thề trong bụng.

Ngay cả Ôn Cảnh Hinh cũng phải tò mò hỏi:

Cô không thể tin Tả Dữu lại nói ra chuyện đó ngay trước máy quay, trước hàng triệu khán giả đang xem livestream. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì chuẩn bị lên núi, anh đã thay một bộ đồ tối màu chuyên dụng, đeo thêm găng tay vải sợi.

【HAHAHAHA, chắc Hoắc Uyển Uyển đang chửi Trình Hạc trong đầu sml. Người đâu mà phá bĩnh vậy trời!】

Còn tổ Hoắc Uyển Uyển với Trình Hạc thì khỏi bàn.

【À há, bảo sao thầy Ôn rành thế. Vậy nhìn chung, tổ của ảnh với Tả Dữu có vẻ là tổ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất đấy chứ?】

【Ủa Lan Thanh Vũ bị gì vậy? Dọn hành lý mà mệt tới mức này luôn hả? Mà trưa nay cô ấy có dọn gì đâu.】

【 Há há há tui vừa lượn qua hết các phòng livestream, đúng là không ai nhận ra có nhiệm vụ ẩn hết! Chỉ có Tả Dữu là tỉnh táo vậy luôn! 】

【Vậy mới mắc cười nè, Hoắc Uyển Uyển không nhận ra đồ xịn còn đi chê người ta nghèo. Tôi còn thấy nhục thay cho cổ.】

【Tôi xem live ở phòng cô ấy nãy, suốt buổi chỉ thấy cô ấy ngồi xổm quay lưng lại thu dọn hành lý.】

Bình thường mấy chuyện kiểu đó đều là ai hiểu thì hiểu, chứ ai dại gì nhắc lại trên sóng.

【Nghĩa là Tả Dữu thật sự là tiểu thư nhà giàu? Nhà nào vậy trời? Sao giờ vẫn chưa bị đào ra? Netizen làm ăn chán quá!】

Ôn Cảnh Hinh đi tới bên cạnh cô, tay cầm sợi dây thừng, nhẹ giọng nhắc.

【Chớp mắt chi nữa, rõ là ghen với tổ Tả Dữu không phải phơi nắng đúng không?】

“Hoắc Uyển Uyển, cậu bị sao vậy?”

“Mình không sao mà, chỉ là muốn giúp cậu thôi. Dù gì tụi mình cũng là bạn mà, đúng không?”

Một người thì nhổ cỏ, một người thì đào đất, cũng không biết sẽ ra thành phẩm gì nữa.

【Vậy là sau tập trước, Hoắc Uyển Uyển dám chê bai anh của Tả Dữu hả? Cô ta nghĩ mình là ai vậy?】

Mỗi tổ được phát một bản đồ nhỏ, đánh dấu rõ điểm đến và nhiệm vụ cần làm.

Chương 45

Hai người này đúng là… thú vị ghê.

Một bãi cây lớn như vậy, cho dù thêm vài người nữa cũng chưa chắc dọn hết trong đêm nay.

“Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Hai người họ tách đường với mấy nhóm còn lại, sau khi leo qua một đoạn núi, cuối cùng cũng đến được nơi cần tới.

Nhưng Tả Dữu thì không quan tâm lắm chuyện đó.

Trước mặt họ là một bãi cây đã c·h·ế·t khô nằm la liệt trên mặt đất.

【Mấy người không biết trước đây Ôn lão từng quay phim ở nông thôn à? Diễn vai nông dân mà xuất sắc lắm!】

Anh ta móc ra một tấm thẻ nhiệm vụ ẩn, đưa cho Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh xem.

【Thật đấy. Cho dù chưa từng làm ruộng, ít nhất cũng học qua môn Địa lý hoặc Xã hội chứ nhỉ? Không ai nghĩ ra chuyện đó luôn? Lan Thanh Vũ chẳng phải tự nhận là nữ thần học bá sao?】

“Tả Dữu, dao của cậu chắc nặng lắm ha? Đưa đây, tôi bỏ vô sọt giùm cậu, vác một đoạn cho.”

Như vậy người xem sẽ tưởng cô và Tả Dữu rất thân thiết, tình cảm tốt đẹp.

Cô không muốn hình tượng bản thân bị ảnh hưởng, nên bắt đầu tìm cách “gỡ điểm”.

Ôn Cảnh Hinh chỉ liếc cô một cái, xem như ngầm đồng ý.

Cơ mà nghĩ lại thì cũng hợp lý, vì nhiệm vụ của họ là chặt củi – mà chặt củi thì phải lên núi.

“Vậy tụi mình hôm nay phải hoàn thành bao nhiêu mới được về vậy?”

Hoắc Uyển Uyển nghe vậy, mặt biến sắc.

【Lăng Tiêu với Lan Thanh Vũ không có chút kiến thức cơ bản nào à? Xuống ruộng mà không mặc đồ dài, cũng không mang đồ bảo hộ, tay chân tr*n tr** thế kia, lát nữa thế nào cũng bị đâm rách da.】

“Cậu nghĩ mình ngu tới mức đi làm bạn với người từng móc mé anh mình à?”

Ngay khi biết tập hai sẽ quay ở vùng này, anh đã nhờ Tống Hỏi tra kỹ tình hình địa phương.

Biết đây là vùng núi, ít nhà dân, anh liền chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết.

Trong lúc cô đang tự trách sao bản thân không nghĩ ra chuyện này sớm hơn, thì Ôn Cảnh Hinh lấy ra thêm một đôi găng khác, đưa cho cô.

Thảm nhất chắc là Lăng Tiêu với Lan Thanh Vũ. Rơm rạ với lúa thóc còn có mấy sợi lông tơ nhỏ li ti, không chỉ dễ đâm tay mà còn gây ngứa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45