Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 104

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104


Trước hết phải vượt qua được cửa của ba Tả và mấy anh trai đã.

Anh ta há hốc mồm.

Nhưng nếu muốn cưới viên ngọc quý của nhà bà, thì dễ thôi à?

Dạy dỗ thú bông một trận xong, tâm trạng Tả Dữu dễ chịu hẳn.

Đạo diễn: “???”

Cuối cùng đành lủi đi rửa mặt cho đỡ uất ức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, ông có bao nhiêu điều muốn nói với con gái bảo bối của mình đâu!

Lưu Duyệt: “Ờ... Đường tiền bối, chị thấy sao?”

Nói xong, cô bỏ đi luôn.

Cho đến hôm sau — tức là bây giờ — anh ta mới lại thấy cô xuất hiện.

Thôi không nghĩ nữa, mai còn về nhà ăn đồ ngon lắm ~

Hy vọng mặc bên trong cũng đủ đỡ đòn!

Còn bài kiểm tra của bà thì... để sau tính.

Hừ, tất cả đều do cái con thú bông c·h·ế·t tiệt kia. Nếu không có nó... cô và Ôn Cảnh Hình đã không như vậy!

Ôn Dương chống chân đau lết về phía Tả Dữu. Tả Dữu cũng thấy anh ta.

Người ngoài đều thấy rõ Ôn Cảnh Hình để ý cô cỡ nào, chỉ có cô là không biết.

Không có ai khác cả.

Nhưng vừa nãy mẹ cô nói kiểu gì ấy nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra, chính đạo diễn cũng không hiểu cái người “tiêu tiền như nước” này đến làm gì.

Đường Ngữ Yên thì còn đang định tiếp tục “khai sáng” thì thấy Tả Dữu đã nằm lên giường chuẩn bị ngủ, trong lòng bỗng thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng —— buồn thay cho Ôn Cảnh Hình.

Dù bà cũng không ghét Ôn Cảnh Hình.

Mà cũng từ đó trở đi, anh ta không tìm được cơ hội nói chuyện với Tả Dữu nữa.

Lúc Tả Dữu nhận điện thoại, Lưu Duyệt và Đường Ngữ Yên đều đang ở đó.

Phía đạo diễn đang thu dọn thiết bị, cũng không ai rảnh để để ý đến anh ta đang làm gì.

Đạo diễn tưởng xong là đi, ai dè anh ta lại đòi ở lại thêm một đêm?!

Đây là nhà vợ tương lai mà!

Còn Ôn Dương thì... choáng váng tại chỗ.

Thế là anh ta chỉnh lại áo quần, đi về phía Tả Dữu.

“Thôi kệ, đâu phải chuyện gì to tát. Diễn xuất là chuyện bình thường mà, coi như luyện tập trước.”

Nói xong mẹ cô dặn thêm mấy câu đại loại "nhớ quay hình cho tốt", "mai nhớ về nhà", rồi dứt khoát cúp máy.

Mặc dù thế, nếu mấy khách mời nói nhỏ thì khán giả gần như không nghe được gì.

“Tôi... tôi còn chưa nói được câu nào với con gái mình mà!”

Ai ngờ chưa kịp nói gì thì thấy Tả Dữu mặt lạnh như băng, ánh mắt như phủ đầy gai nhọn, thốt ra từng chữ rõ ràng:

Đừng có giả giả thật thật gì nữa, giả nhiều thành thật bây giờ!

Hôm đó, Ôn Cảnh Hình đột nhiên nhào sang cô, rõ ràng là bị tác động từ bên ngoài.

Cho nên, chuyện này phải giao cho “chuyên gia”.

Mẹ Tả hờ hững liếc ông một cái, giọng bất mãn: “Có khí phách chút đi. Giờ nói trong điện thoại cũng vô ích, giỏi thì mai Tiểu Ôn tới, ông tự ‘tâm sự nhẹ nhàng’ với nó đi.”

Chương 104

Nhưng vì anh ta là nhà tài trợ lớn, mà cũng không gây phiền gì, nên đành sắp xếp cho anh ta một phòng nghỉ.

Còn Đường Ngữ Yên thì nghĩ xa hơn nhiều.

Đạo diễn: Kệ đi, tui hết quan tâm rồi.

Thế là, anh ta cố... nhịn.

Ôn Dương khựng lại.

Đây là tiếng của "nhà giàu số một" với "phu nhân nhà giàu số một" đây sao! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng là “giàu tình cảm”.

Lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ đầy bực bội và khó chịu.

Người đó không ai khác, chính là Ôn Dương.

"Người đẩy Ôn Cảnh Hình là anh, đúng không?"

Tả Dữu nhanh chóng tự điều chỉnh tâm trạng, bỏ chuyện này ra sau đầu.

Huống hồ trước đây Ôn Cảnh Hình cũng từng quay mấy cảnh kiểu này rồi mà?

Cái đau nhất là, sau khi hai người đó hôn xong, Ôn Cảnh Hình còn dẫm lên chân anh ta hai cái.

Với người đàn ông xa lạ, đi lại tập tễnh thế kia, phản ứng đầu tiên của cô lại là:

Thế nhưng vừa hết chương trình quay, anh ta còn chưa kịp thay đồ, tắm rửa, mặc đồ đẹp ra để gây ấn tượng với Tả Dữu, thì đã bị cô gọi lại.

Ôn Dương: "Cái... gì cơ?"

Và bà nói đúng!

Ừm, đúng là phong thái nhà giàu thật sự.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tả Dữu lại phát hiện bên phía đạo diễn xuất hiện một người đàn ông lạ hoắc, nhìn là biết không phải người trong ekip.

Từ chiều hôm qua, anh ta đóng vai nhân viên tổ công tác để làm "cộng sự" của Lăng Tiêu, bị Lăng Tiêu ghét ra mặt đã đành, sau đó vất vả lắm mới len lỏi được đến gần Tả Dữu.

Cái giọng hét như sắp phát điên, nghe mà rung cả tim.

Ôn Dương lúc ấy suýt nữa giận đến mức tháo luôn cái đầu thú ra mà hét vào mặt Ôn Cảnh Hình cho hả giận.

Cô mà cứ nghĩ đi nghĩ lại mới kỳ á.

Đó là lời nhắn cuối cùng của bà mẹ gửi đến Ôn Cảnh Hình.

Gì cơ? Tả Dữu đang đổ cho anh ta chuyện Ôn Cảnh Hình nhào qua hôn cô ấy?!

Hôm qua bảo đến "kiểm tra hiện trường", sau lại đòi "trải nghiệm cảm giác ghi hình".

“Ừm... chắc cũng không có gì lớn, chỉ là lúc quay hình ngoài ý muốn bị nhà xem được thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nên, ánh mắt cô nhìn Ôn Dương bỗng dịu đi, thêm vài phần... thương hại.

Phu nhân nhà giàu thì điềm tĩnh, nói chuyện đâu ra đó.

Khi đó đạo diễn cũng vừa thông báo kết thúc ghi hình, nên khu quay gần như đã dọn sạch, chỉ còn mấy cái camera công cộng livestream vẫn mở.

Thời buổi này, người khuyết tật cũng không dễ sống, chân đau mà vẫn cố ra ngoài đi làm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Ôn Cảnh Hình cũng đâu có nói gì rõ ràng.

Giờ thì đã tới sáng, vậy mà vẫn chưa chịu đi.

Bây giờ thấy Tả Dữu đang kéo vali ra ngoài, Ôn Dương cố nén cơn giận, nghĩ đến cái gương mặt xinh đẹp của cô và cái mối quan hệ hợp tác với nhà họ Tả, lại tự nhủ phải kiên nhẫn thêm chút nữa.

Tả Dữu thấy anh im lặng, lại càng nghĩ anh là thủ phạm im lặng chịu tội.

Ôn Dương nghĩ chắc do mình “vô tình dính vào nhiệm vụ” thôi, không nên chấp làm gì.

Mà sau lưng anh ấy lúc đó... chỉ có con thú bông to tướng kia.

Tả Dữu không suy nghĩ theo hướng đó cũng là hợp lý thôi.

Đường Ngữ Yên lại bắt đầu diễn vai “chuyên gia tình cảm”, vẻ mặt cao thâm: “Em nghĩ là ngoài ý muốn, nhưng cũng có khi là có người cố tình sắp đặt.”

Mặc dù ba vợ có vẻ hơi không ưa Ôn Cảnh Hình, nhưng mẹ vợ thì không tệ, không tệ chút nào.

Nhịn đến khi thấy Ôn Cảnh Hình và Tả Dữu... hôn nhau.

Còn bảo Ôn Cảnh Hình nhớ mặc đồ... chắc vào?

Nói trên điện thoại chẳng giải quyết được gì, mai Ôn Cảnh Hình tới tận cửa, xem ông xử lý ra sao!

"Tôi chỉ muốn nói là, hy vọng lần sau anh làm việc nghiêm túc hơn chút. Dù anh không cố ý, nhưng người khác bị ảnh hưởng thì hậu quả vẫn là thật. Mong sau này anh chú ý hơn, làm việc có tâm hơn."

Anh ta sắp tức c·h·ế·t mất thôi!

Thì ra bà không phải là dễ tha thứ cho thằng nhóc kia như ông tưởng, mà là đang chơi bài “mặt trắng” chủ động.

Hôm sau, cả đoàn hoàn thành nốt cảnh quay cuối cùng, đến trưa là ai về nhà nấy.

Quan trọng là sắc mặt anh ta... cực kỳ khó coi.

Thông minh như Lưu Duyệt biết cách đá quả bóng sang cho Đường Ngữ Yên.

Cô nhớ rõ mình đã báo trước với ba mẹ là lần này sẽ dẫn Ôn Cảnh Hình về nhà, nói là để cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ trong công việc.

Tả Dữu: Ơ, sao chị nói mà như không nói ấy?

Ngay trước mặt mình!

Đặc biệt là muốn cô mau chóng cắt đứt với tên sói con Ôn Cảnh Hình kia!

Nhưng nghĩ lại, mồ hôi trong đầu thú chảy ướt hết rồi, giờ mà gỡ ra thì nhan sắc chắc tiêu tan, hình tượng cũng tiêu luôn.

Dù sao chỉ cần người cuối cùng ở bên Tả Dữu là anh ta, là đủ rồi.

— Thật là người có ý chí kiên cường.

Cô nghĩ anh ta giúp Ôn Cảnh Hình... té?

Lưu Duyệt còn nghe loáng thoáng giọng của ba Tả và mẹ Tả trong máy, cảm nhận đầu tiên chính là ——

Ông ngẩng đầu nhìn bà xã, thậm chí còn muốn bật thốt lên một câu: Xin lỗi em, anh quá nông cạn rồi.

Có khi nên nhắc nhở Ôn Cảnh Hình tập trung công phá từ mặt mẹ vợ trước!

Còn ba nhà giàu thì…

Còn bên này, sau khi cúp máy, Tả Dữu vẫn còn hơi đơ đơ.

Buổi sáng hôm đó, các khách mời phải dậy sớm để chuẩn bị, còn anh thì ngủ vùi nên chẳng biết trời đất gì.

Muốn đuổi theo giải thích, nhưng cái đầu thú cứ trùm kín đầu khiến anh thấy bức bối.

Cô nhận ra, Tả Dữu ở đâu cũng thông minh, chỉ có mỗi chuyện tình cảm là như kiểu thiếu một sợi dây thần kinh vậy.

Kết quả lại bị cô ghét bỏ, còn bảo anh ta đừng đứng gần cô quá, kẻo "Ôn Cảnh Hình bị nắng chiếu vào thì làm sao?!"

Nên nếu không phải Ôn Cảnh Hình cố tình (mà rõ ràng không phải), thì chỉ có thể là con thú bông đó đẩy.

Chắc ảnh chẳng để tâm đâu.

Ba Tả trừng mắt nhìn cái điện thoại bị cúp ngang, sững người tại chỗ.

Ôn Dương vốn không biết Tả Dữu gọi mình lại để làm gì, nhưng nghĩ chắc là một cơ hội để "xích lại gần", nên anh ta nhanh chóng quay lại, định thừa cơ trò chuyện, thổ lộ chút thiện cảm.

Nghe vậy, ba Tả im bặt.

Chỉ là... bà mẹ mới bảo chuẩn bị kỹ, chẳng biết giờ đặt mua thêm áo chống đ·ạ·n có kịp không?

Tả Dữu tức vì vụ đó, nhưng tạm thời chưa biết đối mặt với Ôn Cảnh Hình thế nào, nên đành xả giận lên “kẻ khởi xướng”.

Tả Dữu ngập ngừng nói với Lưu Duyệt và Đường Ngữ Yên, “Cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, đúng không?”

Là ảo giác sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104