Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ
Hương Tô Lật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 470: Cơ hội trở về sẽ càng ít
Tiểu Bảo ừ một tiếng, giọng điệu có chút héo héo.
Lời tuy như thế nhưng Tiểu Bắc lại nhìn Tiểu Bảo nói: "Em về nhà tắm rửa một cái rồi sẽ qua chỗ Tiểu Bảo."
Giờ rốt cuộc cũng phải rời khỏi.
Tiếng đập cửa vang lên.
Nghe được tin tức tốt, Khúc Tiểu Tây: "Vậy là tốt rồi, bằng không em cũng không yên tâm."
Túc Bạch: "Tiểu Bảo cùng cậu về đi, mấy đứa Tiểu Tây bọn em tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy ngày nay đều không có thời gian nghỉ cho hẳn hoi rồi."
Cô không quản được người khác nhưng đảm bảo bên mình không có chuyện bất ngờ gì, vì thế cô cũng thấy yên lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nơi đây bọn cô đã không còn gì vướng bận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đến thật không cảm thấy khẩn trương chút nào, thậm chí còn có hơi chút nhẹ nhàng nhẽ. Thế mà lúc rời khỏi lại hoàn toàn khác biệt. Theo tiếng xe lửa thúc giục, hành Trình tới Phụng thiên của cô cũng đặt dấu chấm hết.
Túc Bạch mỉm cười: "Anh nghĩ nên đến nói với bọn em một tiếng, Thẩm Hoài không có việc gì rồi. Chắc chạng vạng ngày mai sẽ đến đây, cảm xúc của Tiểu Bảo cũng tốt hơn nhiều, mấy đứa không cần phải lo."
Khúc Tiểu Tây ngồi ở phía trước cửa sổ nhẹ giọng: "Em nghĩ về sau cơ hội trở về sẽ càng ít."
Khúc Tiểu Tây mỉm cười lắc đầu, cô nói: "Em nghĩ cha mẹ sẽ hiểu cho em."
Mấy cậu trai gật đầu: "Được."
Ngay cả Khúc thị cũng đã c·h·ế·t, suy nghĩ kỹ càng mới thấy nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng có thể xuống tay với bà ta.
Đoàn người Khúc Tiểu Tây đến nhà ga, Khúc Tiểu Tây thấp giọng nói: "Chúng ta đã đến đây một lần, cũng là tình cảnh vội vàng như thế này, vội vội vàng vàng rời khỏi. Không nghĩ đến vài năm sau vẫn như vậy." Nói đến chuyện này lại nhịn không được bật cười: "Khả năng chúng ta cùng Phụng Thiên thật không có duyên phận gì?"
"Em rõ ràng chỉ về năm ngày nhưng lại có cảm giác như đã về 5 năm vậy."
Một đường tàu xe xóc nảy, đến bây giờ Khúc Tiểu Tây mới có thể hết lo lắng. Hành trình trở về Phụng Thiên này của bọn cô mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, ngay cả khi rời đi cũng hấp tấp. Bây giờ thoải mái hơn, Khúc Tiểu Tây mới có thời gian tinh tế nghĩ lại mỗi một chuyện xảy ra trên đường. Cẩn thận nghĩ lại mới thấy chắc không có sơ hở gì lớn.
Túc Bạch: "Có thể giải quyết hết thảy, chính là tốt."
Mọi người ngồi xe kéo về nhà. Lúc bọn cô ở Phụng Thiên, trên đường đều là người tuần tra, những kẻ đó mới là người ngoại lai nhưng phảng phất cứ như chủ nhân thực sự.
Khúc Tiểu Tây lên tinh thần: "Để em kể chuyện cho mọi người nghe nha?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay cả chuyến đi cuối cùng đến nhà họ Bạch cũng thế.
Chỉ có mấy ngày không ở nhà nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn thừa dịp đun nước kiểm tra toàn bộ trong nhà một chút, quả nhiên so với lúc cô rời khỏi không có gì khác.
Khúc Tiểu Tây: "Vâng ạ."
Cô mở mấy cửa sổ ra thông gió rồi mới quay sang tìm trà, bắt đầu pha trà.
Xe kéo tiến thẳng vào Tô giới, chẳng bao lâu đã đến cửa nhà, Khúc Tiểu Tây: "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ c·h·ó nhà mình. Chỗ của mình luôn tốt nhất." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai cậu trai đều nói được.
Khúc Tiểu Tây đã rất lâu không về, trong nhà yên tĩnh đến kỳ lạ. Bọn cô đi nhiều ngày không về nên cũng cho mẹ Vương mấy ngày nghỉ. Khúc Tiểu Tây muốn rót nước uống mới phát hiện trong nhà chẳng có gì cả. Cô chỉ dành đi đun nước rồi mới nói: "Hai người đi tắm trước đi. Em nấu chút nước pha trà nâng cao tinh thần đã."
Túc Bạch nhìn không ra biểu tình của cô, chỉ nói: "Nếu em muốn về, còn có anh mà. Anh sẽ đi cùng em."
Khúc Tiểu Tây: "Vậy tốt, chúng ta bắt đầu……"
Khúc Tiểu Tây: "Vâng."
Chuyến xe này điểm đến không xa không gần, vừa lúc tới chỗ trung gian giữa Phụng Thiên với Thượng Hải.
"Cốc cốc cốc."
Túc Bạch: "Ừ."
Anh em tốt lúc này phải ở bên nhau, không thể không nói nghĩa khí được.
Mấy cậu trai đều nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây: "Chúng ta kể chuyện nào dài một chút để có thể nghe hết cả một đường tới Thượng Hải."
Anh an ủi Khúc Tiểu Tây, lại nhìn về phía cháu mình: "Cha cháu không ngốc nên cháu không cần phải lo đâu."
Sự thật giống như những gì Khúc Tiểu Tây đã sở liệu, câu chuyện được kể nói thật lâu, thật lâu vẫn chưa hết. Đến Thượng Hải rồi mà đoạn kết vẫn còn chưa nói xong. Chẳng qua xe lửa thuận lợi tới Thượng Hải cũng đủ để mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Em với Phụng Thiên có duyên phận hay không anh không biết, anh chỉ biết chúng ta có duyên phận là được." Túc Bạch nắm lấy vé xe nói: "Lên xe đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù có viên mãn hay không.
Chương 470: Cơ hội trở về sẽ càng ít
Trên sắc mặt Khúc Tiểu Tây không thể hiện gì nhưng mấy thiếu niên lại biểu hiện khá rõ ràng.
Về đến Thượng Hải lại khác, bây giờ vẫn là 'người nhà', kể cả không cho nhiều thể diện nhưng vẫn thể khiến người ta có cảm giác khác biệt.
Túc Bạch: "Chúng ta giữa chừng sẽ chuyển xe."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.