Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ
Hương Tô Lật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 241: Có tiếp tục ra tay không?
Túc Bạch: "Ừ."
Túc Bạch không biết từ khi nào đã đứng phía sau cô, nói: "Em không đợi bọn họ?"
Lam tiểu thư mất con, có lẽ kẻ kia vốn hướng về phía Lam tiểu thư đúng hơn. Muốn trộm cũng chính là con của Lam tiểu thư.
Trong nháy mắt này, Khúc Tiểu Tây đột ngột hiểu rõ.
Cô buông tay: "Nếu em có thể có năng lực giúp những đứa trẻ không tìm thấy gia đình ngoài kia về được đến nhà thì em sẽ cố gắng hết sức mình. Kể cả bị người ta nói lo chuyện bao đồng em cũng vui. Đáng tiếc em không có năng lực như vậy, nếu có em cũng vui lòng làm. Hai lần này đều là trùng hợp, có điều em cũng vui vì sự trùng hợp đó."
Túc Bạch nhướng mày, cũng cười.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười trả lời: "Thật ra em chỉ làm những việc nhỏ, Nếu chút chuyện nhỏ mà em làm có thể cứu giúp một người vậy thì em luôn nguyện ý. Việc trời xui đất khiến giúp họ có thể tìm được gia đình lại càng khiến em vui vẻ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một vài chỗ nghèo khổ chắc chắn càng dễ ra tay, dễ trộm hơn, hơn nữa khả năng người mất con không đi tìm rất cao.
Khúc Tiểu Tây: "Hở?"
Khúc Tiểu Tây: "Anh cũng vậy mà. Thầy Túc, tuy mọi việc anh đều phân chia rạch ròi nhưng em biết anh là một người tốt, người rất rất tốt."
Cho nên, vì sao?
Tiểu Đông vò đầu: "Cho nên cũng kia là cha kế?"
Tiểu Bắc: "Quào! Hiện tại người ta đều to gan như vậy? Lại còn dám đi bệnh viện trộm trẻ con sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô xoay người muốn đi.
Dù chẳng có chút quan hệ nào với anh, anh cũng cảm thấy khá vui.
Vừa nghe thế, hai bé trai đều mở to hai mắt, không thể tin tưởng: "Trộm trẻ con??"
Chương 241: Có tiếp tục ra tay không?
Nhắc đến chuyện trộm trẻ con năm đó, Khúc Tiểu Tây cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng cô vẫn luôn không nghĩ ra. Giờ Tiểu Bắc đột nhiên nói một câu như vậy đã đánh cô tỉnh. Dựa theo cách nói của Lam tiểu thư thì chị sinh con ở bệnh viện. Lam tiểu thư không nghèo, điều này Khúc Tiểu Tây dĩ nhiên biết.
Hơn nữa có thể đi bệnh viện đều không phải người bình thường, người như vậy mà mất con, mười người có tám, chín người sẽ tìm, bao nhiêu chuyện tiếp theo cũng sẽ xảy ra.
Mà lúc này, hai người Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đã biết đại khái đều ngây ngốc nhìn Tiểu Tây, hỏi lại: "Tiểu Thạch Đầu là con của dì chủ nhà?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Tiểu Tây: "Tiểu Thạch Đầu khi còn nhỏ ở bệnh viện bị người ta bắt trộm đem đi."
Hai người cùng nhau xuống lầu, Khúc Tiểu Tây lại mua thêm mấy chiếc bánh bao thịt chuẩn bị mang về cho anh em trai nhà mình. Ông chủ sạp bánh vui mừng mặt đầy ý cười, nhờ có Khúc Tiểu Tây mà hôm nay ông đã bán thêm được hai nồi bánh bao so với mấy ngày trước.
Anh chân thành nói: "Anh thật sự rất ít khi nhìn thấy người như em vậy, em rất có nguyên tắc nhưng lại là một người tốt bụng."
Anh nhìn theo bóng dáng Khúc Tiểu Tây, khóe miệng khẽ nhếch, mãi cho đến cô mở cửa vào nhà, anh mới trở về nhà mình.
Đột nhiên cô ngây ngẩn cả người.
Vậy ai cố ý muốn trộm con của Lam tiểu thư?
Khúc Tiểu Tây: "Đúng đó!"
Hai người gọi xe kéo trở về, tới dưới lầu rồi cùng lên lầu, Túc Bạch đột nhiên nói: "Em có ma lực gì thế?"
Hôm nay nếu kẻ kia biết được Lam tiểu thư tìm được con có tiếp tục ra tay không?
Túc Bạch: "Anh cùng về với em."
Lam tiểu thư ánh mắt nhu hòa vài phần: "Con là em gái Tiểu Thạch Đầu cũng coi như con của mẹ, được không?"
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "Được rồi, em không nói chuyện với anh được nữa, chắc Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc còn ở nhà chờ em, bọn họ sợ đã đói bụng rồi." Khúc Tiểu Tây lắc lắc túi bánh bao trong tay, nói: "Em phải trở về đây."
Tiểu Bắc: "Kia không phải cha mẹ anh ấy, mẹ anh ấy c·h·ế·t rồi, người này là mẹ kế."
Rõ ràng bệnh viện lớn nghiêm chỉnh, quy trình khắt khe, con chị vẫn bị trộm.
Khúc Tiểu Tây đứng ở cửa nhìn vào, trong lòng ê ẩm lại thiệt tình vì Tiểu Thạch Đầu mà vui mừng, thằng bé cuối cùng cũng tìm được người nhà!
Khúc Tiểu Tây bị anh hình dung buồn cười đến mức phụt một tiếng ha ha liên tục, mãi sau mới nhẹ giọng nói: "Quan Âm nương nương cái gì, chỉ sợ không phải hình dung như vậy nhỉ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Tiểu Tây: "Không cần đâu." Cô lại nhìn về phía phòng bệnh, nói: "Em thấy hiện tại không nên quấy rầy người ta mới tốt."
Túc Bạch nghiêm túc: "Một lần thì em cứu Tiểu Bảo đang hôn mê đưa đến bệnh viện, kết quả thằng bé lại là cháu của anh. Hôm nay em lại giúp đỡ thu xếp đưa Tiểu Thạch Đầu đi bệnh viện, cuối cùng thằng bé lại là đứa con bị b·ắ·t· ·c·ó·c của Lam tiểu thư. Em là Quan Âm nương nương à? Chuyên quản lý đám trẻ con?"
Túc Bạch bị cái xưng hô này làm cho hơi hơi ngượng ngùng, lại kèm theo chút vui vẻ, anh nói: "Kỳ thật hôm nay nhìn thấy mẹ con họ nhận nhau, anh cũng có chút mừng."
Túc Bạch: "Em thật sự rất tốt."
"Nhưng……" Tiểu Đông nghi hoặc: "Tiểu Thạch Đầu không phải có cha mẹ sao?"
Cô dừng chân, tò mò nhìn về phía Túc Bạch.
Chị có tiền nên sẽ không đi mấy bệnh viện nhỏ cơ sở kém, như vậy tất nhiên phải đến bệnh viện lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khúc Tiểu Tây: "Khả năng rất cao, chắc sẽ không đến mức nhận sai."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.