Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ
Hương Tô Lật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Kéo chân sau
Sư gia: "Con hắn quả thật đã mất tích nên đang nổi điên ở Phụng Thiên, gần đây sẽ không có thời gian tới Thượng Hải."
Nếu Như Khúc Tiểu Tây chưa đi mà nghe được chắc sẽ phải xoay 360 độ rồi dạng thẳng chân. Cô làm sao nghĩ được rằng trong lòng Đỗ Bách Tề đánh giá mình cao đến vậy?
Nói đến điều này, sư gia cũng cảm thấy cô nhóc này không phải. Có điều ông vẫn nói: "Dù sao chỉ là một bé gái."
Kiếm tiền thật vui, hú hú!
Dù ở giữa có trì hoãn một chút thời gian nhưng bọn cô cũng không kéo dài quá lâu. Căn bản phỏng vấn cũng chẳng có gì, nhìn thời gian đã sắp giữa trưa, Khúc Tiểu Tây cảm thấy nên kết thúc. Cô khép vở lại, mỉm cười: "Tôi sẽ mau chóng giao bản thảo cho ngài."
Đỗ Bách Tề liếc ông một cái, nói: "Nói giống như chú không hiếu kỳ với cô nhóc vậy."
Đỗ Bách Tề: "Vậy chắc chắn không có vấn đề rồi."
Cô hít một hơi thật sâu: "Có thể, chạng vạng ngài cử người tới nhà tôi lấy." Nói tới đây đã vội vàng đứng dậy: "Tôi đây đi trước."
Lúc này Đỗ Bách Tề thu lại ý cười, khôi phục gương mặt không biểu tình, hỏi: "Bên Thẩm Hoài thế nào?"
Sư gia: "Chuyện này tôi hiểu, tôi sẽ đi xử lý." Dừng một chút, ông mỉm cười: "Hi vọng Cao tiểu thư có thể viết ra một bài xuất sắc để tạo cho chúng ta hình tượng tốt, từ đó lúc lạc thêm càng nhiều nhân tài."
Cô cầm một cá chiên bé!
Đỗ Bách Tề nhìn bóng dáng bọn họ xuống lầu, dựa vào trên sô pha, biểu tình vi diệu.
"Cậu vui là được rồi." Sư gia bật cười.
Đỗ Bách Tề nhướng mày: "Tôi rất tin tưởng thực lực của cô nhóc." Hắn chân thành nói: "Người khác làm không được, không có nghĩa cô nhóc làm không được. Tôi tuyệt đối không nhìn lầm người."
Động tác của cô rất nhanh, không dừng lại chút nào.
Khúc Tiểu Tây: "……"
Cá chiên bé à cá chiên bé.
Đỗ Bách Tề: "Bé gái thì sao? Nữ thần của tôi cũng không giống đâu." Nghe giọng điệu của hắn có vẻ rất kiêu ngạo.
Đỗ Bách Tề nhìn lướt qua vở cô, nói: "Nhóc đã bắt đầu rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến cái này Đỗ Bách Tề nhíu mày thật chặt, cười lạnh nói: "Tôi nói chứ đàn ông mà quá lụy tình thì chẳng làm được chuyện lớn gì. Giờ xem ra một chút cũng không sai. Ông xem hắn ta làm chuyện c·h·ó má gì thế này? Chỉ biết vác thêm một đống đàn bà về nhà chơi trò cung đấu. Giờ thì hay rồi, con trai mất mới biết nổi điên. Sớm biết thế thì đừng làm."
Khúc Tiểu Tây cân nhắc một chút kết hợp với suy đoán không bằng trực tiếp đặt câu hỏi rồi dựa theo sở thích của Đỗ Bách Tề để viết. Mặt khác cô cũng đã có vài phương hướng có thể viết, Nếu tất cả đều được thì dĩ nhiên dựa theo ý nguyện của bản thân càng tốt.
Sư gia liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Ngài đừng có cười."
Hiển nhiên Đỗ Bách Tề thuộc vế sau, ấy thế mà hắn còn không tự hiểu.
Đỗ Tiểu Ngũ đi theo phía sau: "Tôi đưa cô về."
Đỗ Bách Tề đúng lý hợp tình: "Chú tin cô nhóc là người nhát gan như vậy à?"
Chương 141: Kéo chân sau (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cậu luôn đối với những cô gái nhỏ tuổi cười như vậy thì chỉ khiến cô nhóc bị dọa c·h·ế·t thôi."
Sư gia: "……" Mi coi như cũng học được thêm một từ, lại còn dùng luôn nữa chứ? Mi biết thế nào là nữ thần à?
Đỗ Bách Tề: "Mẹ nó, hắn chỉ biết kéo chân sau chúng ta, đồ c·h·ế·t tiệt này sớm muộn gì cũng c·h·ế·t trên người đàn bà, thật không đáng tin cậy. Chuyện kinh doanh chúng ta phải nhìn chằm chằm vào. Tuy chúng ta với hắn là quan hệ hợp tác nhưng không thể cứ để hắn kéo đi được. hắn có thể kiếm tiền nhưng dưới bầu trời này tiền có thể kiếm thiếu gì. Chỉ cần lung lạc những người này là được. Giờ không phải lúc kiếm tiền bằng cách đánh đánh g·i·ế·t g·i·ế·t." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sư gia: "Hắn đang làm gì đâu có liên quan đến chúng ta. Tuy nhiên trong thời gian này chắc chắn hắn sẽ không có tâm tư mà kinh doanh nên sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới chúng ta."
Đỗ Bách Tề đi tới gần cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống. Lúc này Khúc Tiểu Tây đang lên xe. Đỗ Bách Tề lộ ra nụ cười mê hoặc, chậm rãi nói: "Cô nhóc nhất định sẽ không làm tôi thất vọng."
Đỗ Bách Tề xử lý xong việc đi ra đã thấy "Thường Hoan Hỉ" cúi đầu không biết viết cái gì, có vẻ cực kỳ nghiêm túc. Hắn ho khan một tiếng. Khúc Tiểu Tây lập tức ngẩng đầu mỉm cười: "Chúng ta tiếp tục?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được rồi, cậu vui là được. Giờ chúng ta nói đến chuyện chính?"
Sư gia từ văn phòng đi ra mỉm cười nói: "Cần gì phải gấp thế?"
Khúc Tiểu Tây: "Cũng không phải, đúng rồi, tôi cùng ngài thảo luận một chút về chỉnh thể bài đăng. Ngài hy vọng……"
Đỗ Bách Tề: "Tôi muốn thấy bài phỏng vấn này trên báo vào ngày mai." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người này cười thật khiến người ta không dám nhìn thẳng. Có vài người khi cười rộ lên khiến người khác thấy thoải mái. Lại có một vài kẻ khác chỉ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.