Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 221
Những kẻ này miệng tuy cứng, nhưng xương cốt trên người thì không cứng như vậy, rất nhanh có người chịu không nổi muốn khai ra.
Hai đứa trẻ lập tức ngoan ngoãn, cũng không còn bận tâm đến lũ kiến đang tha thức ăn nữa.
Vị Tề chưởng quầy kia trông hiền lành, nói chuyện cũng hiền lành, hóa ra lại là một kẻ miệng Phật bụng rắn.
“Hắn ta phái ngươi đến làm gì?”
Viên Viên người nhỏ chân ngắn không theo kịp, Thương Vãn cúi người ôm tiểu oa nhi lên.
Thương Vãn cắn một quả trên cùng, vị chua của quả sơn trà bọc trong lớp đường khiến nàng nhíu mày.
Đói đến hoa mắt chóng mặt, năm người ngay cả sức chửi rủa cũng không còn.
Dưới cái nhìn của Thương Vãn, tiểu gia hỏa gặm gặm gặm, gặm hết lớp đường bên ngoài, quả sơn trà vẫn nguyên xi.
Nàng xoay cổ tay, nhếch môi khẽ cười với năm người, “Lát nữa kêu nhỏ tiếng thôi, đừng làm phiền dân chúng.”
Thương Vãn đưa thư của Sở Chiêu cho Sở Húc c, bảo thằng bé ra bàn nhỏ mà xem.
Đã qua một đêm rồi mà cũng chẳng có ai đến cứu.
Tiếng bước chân “lạch bạch lạch bạch” tới gần, Sở Húc thò cái đầu nhỏ ra khỏi cửa sổ, hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Ta nói, ta nói thật, ta… ta…” Người phụ nhân nhìn thoáng qua người nam nhân vừa khai cung, cắn cắn môi, rồi dứt khoát nói, “Ta cũng là Tề chưởng quầy phái đến!”
Nàng đưa thuốc bột cho Thôi Mộc Sinh giám định, vẫn chưa kịp hỏi kết quả.
Người phụ nhân liên tục lắc đầu, nhìn Thương Vãn như muốn nói gì đó.
Tiểu Hoàn tính toán ngày, đáp: “Mười ngày sau.”
Thương Vãn kéo một cái ghế đẩu lại, ngồi trước mặt năm người, một tay chống cằm, “Không cẩn thận mà quên mất các ngươi rồi, hôm nay ta có thời gian, nói đi, chủ nhân đứng sau các ngươi là ai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm qua quá bận rộn không để ý, suýt nữa thì quên mất.
Thương Vãn nối xương cho hắn ta lại.
Thương Vãn nhíu mày, Tế Dân dược phô là tiệm thuốc nàng thường bán thuốc trước đây.
Thương Vãn nhìn chằm chằm nàng ta: “Nếu ngươi không nói thật nữa, ta sẽ đưa ngươi ra gặp quan. Trộm cắp thế này ít nhất cũng phải ở trong tù non nửa tháng nhỉ, ta còn có thể tìm người chiếu cố ngươi một chút, cho ngươi ở thêm vài ngày, để ngươi cảm nhận kỹ hơn cuộc sống tươi đẹp trong đại lao của huyện nha chúng ta.”
“Đừng nói ba mươi văn cũng đắt, ta là người mở tiệm thuốc, không phải làm từ thiện. Y phục trên người ngươi ngay cả một miếng vá cũng không có, người lại còn mập, xem ra không thiếu ba mươi văn này đâu.”
Chương 221
Có người hỏi: “Khi nào thì bổ sung hàng vậy?”
Tiếng kêu thảm thiết ở sân sau không còn vang lên nữa, không phải vì năm kẻ xui xẻo kia không kêu nữa, mà là Thương Vãn thấy ồn ào, đã tháo khớp hàm của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chưa đầy hai khắc, hàng đã bán sạch không còn một món.
Viên Viên cười híp mắt đưa xâu kẹo hồ lô đang cầm đến bên miệng nàng, “Nương, ăn!”
Năm người vẫn bị trói chặt, từ hôm qua đến giờ không giọt nước, hạt cơm nào vào bụng, nhưng trong phòng thì không có vật bẩn thỉu gì.
Chậc chậc, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thương Vãn đánh từng người một, cố ý chọn những chỗ đau nhất mà đánh.
“Tề chưởng quỹ đã đưa cho ta ba tiền bạc, bảo ta nhân lúc hỗn loạn mà xoa thuốc bột lên người những kẻ khác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nghe Thương Vãn muốn đưa mình ra gặp quan, sắc mặt người phụ nhân thay đổi, liên tục cầu xin Thương Vãn tha mạng.
Thương Vãn cười lạnh, “Trộm thuốc là trộm thuốc, đừng lấy con ra làm cớ.”
Thương Vãn không quản hai đứa trẻ định làm gì, đẩy cửa vào phòng kiểm tra.
Thương Vãn bước tới, xoa xoa đầu đứa trẻ: “Sao vậy?”
Nàng hỏi: “Sao không ăn nữa?”
Vành mắt đứa trẻ hơi đỏ, giọng nói cũng không ổn.
Người phụ nhân bị Thương Vãn làm cho cứng họng.
Người phụ nhân mấp máy môi hai cái, “Chẳng phải thuốc của các ngươi bán quá đắt, bách tính chúng ta đều mua không nổi sao?”
Ngày hôm qua khi lục soát, Thương Vãn quả nhiên đã tìm thấy một bọc thuốc bột trên người người phụ nhân nọ.
Năm người phản ứng khác nhau, có kẻ cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm, có kẻ trừng mắt nhìn Thương Vãn, lại có kẻ cầu xin Thương Vãn thả mình đi.
“Vạn Dụng Cao đúng là không rẻ, nhưng tiệm không phải không có thuốc rẻ, còn có đại phu ngồi khám bệnh miễn phí. Ngươi đến quầy thuốc nói rõ bệnh tình của con, bốc hai thang thuốc về, hôm qua dược liệu đều giảm nửa giá, hai thang thuốc cũng chỉ khoảng ba mươi văn thôi.”
Viên Viên: “C·h·ó ăn!”
Thuốc chuột có thể khiến người ta c·h·ế·t, nếu tin tức Linh Dược Các bán thuốc khiến người c.h.ế.t lan ra, mọi sự chuẩn bị của Thương Vãn đều sẽ đổ sông đổ biển.
Khách hàng còn muốn hỏi thêm, Thạch Đầu đã hô to: “Ngọc Dung Tán còn hai mươi hộp, Bạch Ngọc Cao chỉ còn ba lọ, ai muốn mua thì nhanh lên, ai đến trước được trước!”
“Viên Viên, chúng ta đi xem thư.” Sở Húc đưa tay nắm tay Viên Viên.
Viên Viên đứng sau lưng Sở Húc c, ngón tay nhỏ chỉ chỉ Sở Húc c, rồi làm một biểu cảm khóc sụt sịt lau nước mắt về phía nương thân mình.
Ánh sáng ban ngày rọi vào, chói mắt khiến những người trong phòng phải nheo mắt.
“Không có ai phái ta đến cả, con ta bị bệnh, ta nghe đồng d.a.o hát Vạn Dụng Cao tốt, nhưng giá quá đắt, ta muốn trộm một lọ về.” Người phụ nhân dập đầu về phía Thương Vãn, “Ta không có ý xấu, tất cả đều là vì con.”
Huống hồ, đã nhận đơn hàng của Chung lão bản, phải làm thuốc bên này trước đã.
Ba người từ cửa sau vào sân nhỏ, Thương Vãn nghe thấy vài tiếng ư ử yếu ớt, như tiếng động vật nhỏ đang bị thương.
Thương Vãn một tay dắt một đứa đi về, trước khi hai đứa trẻ kịp phản đối, nàng nói trước: “Sở tướng quân có thư gửi về.”
Thương Vãn ngồi xổm xuống nối khớp hàm cho nàng ta lại.
Sở Húc đang xem thư ngoài sân bị tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên làm cho giật mình, vội vàng bịt tai nhỏ của Viên Viên lại, Viên Viên thì bịt tai Tiểu Hắc.
Ngày này là Thương Vãn đã dặn dò trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diêu thẩm tử và những người khác cũng giúp sức quảng bá.
Sở Húc lắc đầu.
Quả nhiên mối quan hệ hợp tác vui vẻ đến mấy cũng không bằng cạnh tranh giữa các đối thủ sao?
Đứa trẻ không biết chữ hoàn toàn không muốn đi cùng tiểu ca ca xem thư, chỉ muốn chơi với c·h·ó con thôi.
Hai ngày này những người đã mua Ngọc Dung Tán và Bạch Ngọc Cao sau khi về chắc chắn sẽ dùng, mười ngày là đủ để thấy hiệu quả, đến lúc đó bán lại, vừa không lo ứ đọng hàng lại không sợ không bán được.
Sở Húc kéo Thương Vãn giục nàng đi nhanh hơn, nóng lòng muốn xem thư.
Nàng sững người một lát mới nhớ ra, trong phòng còn nhốt năm kẻ muốn gây rối kia.
Viên Viên há cái miệng nhỏ cắn một chút lớp đường giòn rụm, chẳng hề cắn trúng chút sơn trà nào bên trong.
Thương Vãn cười khẩy, Tề chưởng quầy quả nhiên xem trọng nàng ta.
Tiểu Hoàn cười cười, “Chưởng quầy đang nắn xương cho bệnh nhân.”
Không phải chứ, nhà ai lại có c·h·ó ăn sơn trà cơ chứ?
Thạch Đầu hô hào: “Mọi người đừng chỉ chăm chăm vào Bạch Ngọc Cao, cũng hãy xem Vạn Dụng Cao của tiệm chúng ta. Va đập, bầm tím, sưng đỏ, bôi vào là thấy hiệu quả ngay.”
Thấy vậy, Thương Vãn gọi vọng ra ngoài một tiếng: “A Niên!”
Thương Vãn bỏ tay đang bịt mũi xuống, mở cửa sổ đang đóng.
Nàng xoa xoa gò má, bảo tiểu oa nhi tự nếm một quả.
Nàng hỏi: “Thuốc bột đó có công dụng gì?”
Người phụ nhân lắc đầu, Tề chưởng quỹ không nói cho ả, hôm qua ả chưa kịp xoa lên người ai thì đã bị Thương Vãn bắt được, nên cũng không biết có hiệu quả ra sao.
Không một ai trả lời nghiêm túc câu hỏi của Thương Vãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên, rắc thuốc chuột lộ liễu như vậy, là xem thường nàng hay xem thường đại phu trong tiệm nàng đây?
“Là Tề chưởng quầy của Tế Dân dược phô phái ta đến.” Người nam nhân khóc lóc nói, “Hắn ta bảo ta lợi dụng lúc đông người, tìm cơ hội tiếp cận quầy thuốc, rắc thuốc chuột vào dược liệu của các ngươi.”
Viên Viên giấu bàn tay nhỏ ra sau lưng, phồng má lên.
Khách hàng trong tiệm nghe thấy động tĩnh, đều tò mò nhìn về phía rèm cửa.
Thương Vãn thở dài, nhất định phải đánh một trận mới chịu ngoan sao?
Mặc dù đứa trẻ không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.