Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Mộ Kiến Xuân Thâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84
DTV
Biên Mục thông minh, nghe thấy cô gọi tên của mình thì dừng một lát, nhưng vẫn đề phòng, nó nhận ra Dư Tương, Dư Tương nhẹ giọng gọi: “Quyển Quyển, là chị! Không nhận ra sao?”
Quyển Quyển hoảng sợ lẻn vào ngõ nhỏ, Dư Tương vội kêu: “Quyển Quyển!”
Dư Tương không thích chạy bộ, nhưng tố chất thân thể lại không tồi, rất nhanh đã đuổi kịp hai đứa con trai, cũng nghe thấy giọng nói hùng hổ của họ.
Dư Tương nắm chặt dây dắt c·h·ó cười lạnh: “Hai tụi bây nói lời này không sợ đau đầu lưỡi à, vừa rồi tao còn nghe tụi bây nói muốn đánh c.h.ế.t c·h·ó rồi ăn thịt, sao nào, ăn mặc cần kiệm nuôi con ch.ó lớn như vậy, chỉ chờ ăn mấy cân thịt này thôi? Có phải lỗ lắm đúng không? Nếu không để tao hỏi Cục Công An xem mua bán này có lời hay không nhé?”
Thanh niên thấp bé lại nói: “Đúng vậy, c·h·ó nhà chúng tôi sẽ cắn người ta, cô đừng tưởng hời mà chiếm, bằng không lát nữa nó cắn cô sẽ không tốt.”
Hai người ăn mặc đơn giản, trên giày vải còn chất đầy chỗ vá, xanh xao vàng vọt, ánh mắt hung tợn, đầy ý không tốt.
“Chậc, cô gái này vội như vậy, là đi tìm con ch.ó kia sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là —— Quyển Quyển?!
“Thầy ơi, có thể dừng xe được không?! Có chuyện gấp!”
Nếu tên này muốn tìm đường tắt, vậy cô cũng có thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Tương: “…”
Dư Tương dắt c·h·ó xoay người nhìn bọn họ.
“Mẹ nó, bắt được phải tẫn một trận, đánh c.h.ế.t ăn thịt!”
…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hệ thống Trường Phong: “Nó không nghe lời, thiếu chút nữa gây tội trên đường!”
Đúng lúc giao thông công cộng đến trạm dừng xe, Dư Tương chen chúc chui ra từ trong thùng xe, chỉ kịp nói: “Chị Phương, em không cùng chị về được!”
“Con c·h·ó c.h.ế.t này làm gì mà chạy nhanh vậy? Mau bắt lấy dây dắt c·h·ó của nó!”
“C·h·ó nhà tụi bây? Mày kêu nó xem nó có trả lời hay không? Tụi bây là tụi trộm c·h·ó đúng không?”
Hai người cao lùn có chút chột dạ, nhưng thanh niên cao lớn vẫn giữ vững khí thế mạnh mẽ: “C·h·ó nhà tụi tao tao muốn nuôi như thế nào không cần mày quản, tao thấy mày là một cô gái nên không chấp nhất với mày, mau trả con ch.ó đây!”
“Ơ, đuổi theo thật kìa! Cũng không biết là c·h·ó nhà ai chạy ra, thời buổi này nuôi tốt như vậy, chạy ra ngoài không bị người ta đánh c.h.ế.t ăn thịt sao?”
Thanh niên cao lớn nháy mắt tức giận: “Bớt lo chuyện bao đồng, trả c·h·ó nhà bọn tao lại đây!”
“Gâu gâu ——”
Lúc này cậu phản ứng rất nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Tương bĩu môi, vượt qua hai người đuổi theo Quyển Quyển, hai nam thanh niên cả kinh, tăng bước chân nhanh hơn.
À, Dư Tương cũng không định nói chuyện với con c·h·ó, xét thấy nó đã có tiền xử mở cửa chạy ra ngoài, cô gạt chuyện này sang một bên mắng Ninh Miễn trước, lần trước không cẩn thận, lần này lại chạy, chẳng lẽ không sợ c·h·ó sẽ đả thương người ta hay sao?
“Đúng vậy, có thể hầm một nồi thịt đó!”
Hai thằng con trai phía sau đã theo vào ngõ nhỏ, trước tiên đánh giá Dư Tương, xác định không có lực uy h**p, thanh niên cao lớn hung ác nói: “Đồng chí, đây là c·h·ó nhà của chúng tôi, phiền cô trả nó về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quyển Quyển dừng lại, gâu một tiếng.
Trước mắt Dư Tương sáng ngời, cô nghĩ đến trọng điểm để hoàn thành nhiệm vụ một cách hợp lý.
Đang lúc Dư Tương vui vẻ, trong xe xuất hiện một trận xôn xao, mọi người đều nhìn ra bên ngoài, còn có âm thanh nghị luận truyền đến: “Con c·h·ó kia mập thật! Nuôi khéo ghê!”
Tên lùn lặng lẽ kéo vạt áo của tên cao, lúc đó bọn họ thấy con ch.ó chạy ra từ trong viện, còn không đi theo chủ nhân, lỡ như đây thật sự là chủ của nó, bọn họ đắc tội không nổi đâu, nói đúng hơn là bọn họ không dám đắc tội với người ở đó!
Diêu Kiến Phương còn chưa trả lời, Dư Tương đã xuống xe chạy sang bên đường, cô ta chỉ nhìn thấy Dư Tương đuổi theo cái gì đó.
Dư Tương lấy lại tinh thần tập trung nhìn kỹ, lập tức nhìn thấy có một con ch.ó bự lông đen trắng ở bên kia đường, thoạt nhìn vô cùng quen mắt, mà phía sau nó còn có hai thằng con trai đang đuổi theo, vừa đuổi vừa có ý đồ dẫm lên trên cổ dây dắt c·h·ó của nó, nhưng cô không quen hai người đó, con ch.ó có chút hoảng sợ, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, lúc nó quay mặt, Dư Tương lập tức nhận ra.
Dư Tương từ từ đi qua nhặt dây dắt c·h·ó lên, nó kéo lê dây dắt c·h·ó chạy một đường, phía trên toàn là bụi đất, Dư Tương cũng không bỏ ra, quấn hai vòng lên trên tay, xoa xoa đầu c·h·ó: “Quyển Quyển, sao cưng lại chạy ra?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.