Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Mộ Kiến Xuân Thâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 250
"Đúng rồi, Tương Tương à, mẹ thấy lễ mừng năm mới năm nay sao con không mua quần áo mới vậy? Có phải Ninh Miễn không đưa con đi không?"
"Anh cảm thấy tấm này thế nào?"
"Vậy hả, ha ha, vậy chắc chắn con sẽ nhiều tiền hơn Ninh Miễn. Sau này con có thể sai bảo thẳng bé thoải mái."
Dư Tương quay đầu lại nhìn Ninh Miễn, thấy anh đi từng bước nhịp nhàng, vẻ mặt vô vị thì cười nói: "Mẹ, quần áo trên người con đều còn rất mới, vừa mua lúc đầu đông cả. Ngày tết cần tiêu nhiều tiền, quần áo chúng con đều đủ mặc nên không mua nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Cầm Vận cười trên nỗi đau của người khác. Đứa con này của bà từ trước đến giờ cứ như hòa thượng vậy, trong đầu chỉ có mỗi công việc. Bây giờ nó lại đối xử khác biệt với con dâu, tính ra lại không cần ai dạy dỗ.
Chương 250
Chu Cầm Vận không để ý lắm nói: "Hai người các con cứ tự sắp xếp đi, chỉ là cũng không cần tiết kiệm quá đâu. Mấy năm nay tiền lương của Ninh Miễn đều tích góp lại cả, con muốn tiêu gì thì cứ tiêu thoải mái." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm rồi nhét tấm vải đã được người bán hàng cắt xong vào tay vệ sĩ phía sau.
Sau khi chọn xong vải dệt cho nữ, Chu Cầm Vận còn phải quan tâm đến quần áo của Ninh Bồi Triều nữa. Thỉnh thoảng Dư Tương cũng đưa ra một vài ý kiến, cầm một tấm vải trắng sợi tổng hợp ướm lên người Ninh Miễn thử xem, dù sao cũng phải cho anh mặt mũi chứ.
Rốt cuộc thì đi dạo phố có cái gì hay vậy?
"Con biết rồi, mẹ."
"Mẹ, thứ này mẹ mặc hợp này! May thành một chiếc sơ mi ngắn rất hợp đó!"
"A, mẹ, hóa ra anh ấy đang nghe lén chúng ta!"
Hai người tay trong tay đi vào cửa hàng. Ninh Miễn đi theo phía sau, sự vui vẻ dần dần lấp đầy đôi mắt, không còn mất kiên nhẫn mỗi lần theo mẹ đi vào cửa hàng như hồi trước nữa.
Chỉ là Dư Tương không nhớ rõ số đo của Ninh Miễn nên định sẽ cắt ra hai mét vải. Cho dù vóc dáng anh cao lớn đi chăng nữa thì lúc dùng cũng thoải mái.
"Thật á?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Cầm Vận không hề phát biểu ý kiến đối với việc này, dáng vẻ hoàn toàn giao mọi quyền hành cho Dư Tương xử lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Tương hếch cằm, khá đắc ý nói: "Mẹ, con cũng sắp có tiền rồi. Con cũng có tiền riêng đấy nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì sao trước đó anh không chọn ở nhà đọc sách chứ?
"Vốn dĩ mẹ còn muốn mua cho con hai bộ quần áo trước khi trở về. Đáng tiếc là ở chỗ kia không có bộ nào đẹp cả. Mẹ quen ở Yến Thành hơn."
Mùng năm đầu năm cửa hàng Bách Hóa bắt đầu buôn bán trở lại sau kỳ nghỉ. Sau khi đối phó với người thân trong nhà ổn áp rồi, Chu Cầm Vận bèn mang con dâu đi dạo phố. Công việc của bà và Ninh Bồi Triều đều rất bận rộn, hơn nữa chỗ làm việc cũng không náo nhiệt bằng Yến Thành nên trước Tết được nghỉ muộn, sau khi về lại vội vàng qua lại xã giao, thế là chỉ có thể ra ngoài dạo vào sau kỳ nghỉ lễ thôi
Cô vô thức nghĩ có phải Chu Cầm Vận đang trách móc cô không mua quần áo mới cho Ninh Miễn hay không. Đã cưới nhau một thời gian dài vậy rồi nhưng hình như đúng là cô không hề thực hiện được chút trách nhiệm làm vợ nào.
Hai người phía trước vẫn sục sôi ý chí chiến đấu như cũ. Bây giờ đang là mùa đông nên xung quanh không có người nào mặc đồ chất liệu phù hợp với mùa hè cả. Thế mà Chu Cầm Vận vẫn có dự định trước, đang chuẩn bị mua trước chút vải dệt làm quần áo xuân hạ.
Ninh Miễn thấy dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của cô thì cười cười: "Được."
Cuối cùng Ninh Miễn cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Hai người đừng xem con như vô hình vậy được không?"
Dư Tương ướm vải dệt lên vai Chu Cầm Vận rồi bày trò một lúc, thấy đúng là rất thanh lịch nhẹ nhàng. Thế là cô bèn chọn thêm cho mình một tấm vải cùng loại, cùng màu sắc và hoa văn nữa sau đó vui vẻ quyết định luôn: "Mẹ tin ánh mắt của con đi. Chúng ta lấy hai tấm này nhé, mẹ một tấm con một tấm, con trả tiền!"
Một tiếng sau, nụ cười của Ninh Miễn biến mất. Trong tay anh treo đầy các loại đồ. Có kẹo, đồ ăn vặt, một đôi giày da, anh biến thành một vệ sĩ tận chức tận trách.
Chu Cầm Vận cũng không khách khí với con dâu mình mà bày ra vẻ mặt vui vẻ nhận lấy. Dù sao thì bà cũng sẽ không để Dư Tương chịu thiệt.
Chu Cầm Vận cười tủm tỉm bổ sung một câu: "Thiếu tiền thì cứ nói với mẹ. Trong tay mẹ còn có tiền riêng, có thể cho con tiêu."
Chu Cầm Vận cười to: "Chúng ta nói phần chúng ta, không cần sợ thằng bé đâu."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.