Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139


Dư Tương đã sáu năm chưa thấy tuyết rồi!

Chu Cầm Vận véo mặt cô: “Đừng khách sáo, hai đứa con ở chung tốt nhé, bọn mẹ không quản nhiều nữa.”

Ninh Miễn xoa mi tâm, coi điều này quy kết với sự hay thay đổi của người nào đó.

Dư Tương thật sự cảm ơn: “Cảm ơn mẹ.”

Vì để không chậm trễ việc người ta quét tuyết, Dư Tương sửa lại cách chơi, đẩy tuyết cùng chú c·h·ó tới cho bà lão xem, quét tuyết sạch sẽ, người tuyết cũng đã thành hình rồi.

Nắm tuyết đã biến mất sạch sẽ, Dư Tương lau tay, nhét bàn tay vào trong ổ chăn ấm áp, cô định quay về giường nằm, nhưng chuyện hai người cùng tỉnh ngủ rồi lại cùng nằm trên giường có chút kỳ lạ, cho nên cô ấm tay rồi bèn chuẩn bị đi thay quần áo.

Cô sẽ không tò mò thứ này là gì chứ?

“Qua hôm nay có lẽ em sẽ ghét tuyết đấy.”

Dư Tương tạm thời bỏ bọc nhỏ vào trong túi quần, cùng Ninh Miễn tiễn ông bà ngoài tới tận cửa, đã có xe đậu ở đó sẵn, vẫy tay nhiều lần, rồi cùng Ninh Bồi Triều lên xe.

Dư Tương hoài nghi nhìn anh, hai mắt mở to chớp chớp, nhưng mà có nghĩ thế nào, cô cũng làm không làm cái chuyện thổi bóng kia đâu.

“Vâng.”

Ninh Miễn vừa muốn ngồi dậy thì phát hiện ra ý đồ của cô, một lần nữa nằm lại rồi nhắm mắt kéo chăn đắp lên.

Hai người sóng vai nhau đi về nhà, trời đã tối rồi, trên đường không có mấy người, bọn họ ai cũng không nói gì.

Ninh Miễn có chút không được tự nhiên, lại nhắm mắt, khuôn mặt đều mang vẻ ảo não.

DTV

“Ít nhất là bây giờ em thích, với cả hôm nay là chủ nhật, không cần ra ngoài, có thể ở nhà chơi tuyết.”

Ninh Miễn cầm chổi tới bắt đầu quét tuyết, hai người có chút tiếc nuối, Quyển Quyển không muốn hết tuyết, bèn kêu gâu gâu với Ninh Miễn.

Ninh Miễn đã tỉnh dậy từ lúc cô ngồi dậy rồi, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tự nhiên cười tươi rói với cô, cô vẫn còn buồn ngủ, tóc dài rơi trên vai, quần áo trên người càng mỏng manh, nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn khiến người ta động tâm.

“Được.”

“Ninh Miễn, tuyết rơi kìa!”

Dư Tương nắm chặt nắm tuyết trong tay độ ấm trong phòng vừa phải, hơn nữa có máy sưởi, nắm tuyết rất nhanh bị hoà tan, cô dùng thêm chút sức, nhìn nắm tuyết từ màu trắng biến thành gần như trong suốt, rồi sau đó hòa tan thành giọt nước ở trên máy sưởi phiến toát ra một chút khói trắng.

Mùa đông năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm, sáng sớm một ngày cuối tháng, Dư Tương mới vừa mở mắt ra liền cảm thấy bên ngoài sáng hơn so với ngày thường, cô còn tưởng mình dậy muộn, đột nhiên ngồi dậy cầm đồng hồ, thấy thời gian mới chưa tới 7 giờ, cô xốc chăn xuống giường, nhìn thấy bên ngoài một mảnh trắng tinh.

“Không đâu, mở ít một, lâu lắm rồi em chưa được ngắm tuyết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Miễn cầm vào thư phòng, khóa nó ở trong rương đồ cổ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là mẹ bảo em đưa cho anh, nói là dùng thì sẽ không có con, có ý gì chứ?”

Dư Tương ngoan ngoãn bỏ cái túi nhỏ vào tay anh, người không có việc gì thì đi mất rồi, Ninh Miễn cầm thứ này cứ như củ khoai lang nóng bỏng trong tay đứng nguyên một chỗ, rồi sau đó đẩy cửa phòng ngủ, muốn đặt vào vào ngăn tử nhỏ ở đầu giường, nhưng lại cảm thấy không ổn.

“Được.”

Nhưng mà, sao anh lại phải phản ứng lớn như thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ là Chu Cầm Vận còn tưởng cô không hiểu, bà ngại ngùng giải thích thêm, nói: “Con đi tìm Ninh Miễn, nó chắc chắn biết đây là gì, về phòng xem đi, đợi Tết mẹ quay lại thì đưa con đi chơi nhé.”

“Em có thể mở cửa sổ một lát không?”

Ninh Miễn nhìn chằm chằm túi đồ kia, nhíu mày ho nhẹ: “Em nhận đi, bây giờ chưa dùng đến.”

Ninh Miễn quay mặt đi không nhìn cô, nhấn mạnh một lần nữa: “Em đi rửa mặt đi, anh đi cất đồ.”

Ninh Miễn hung hăng xoa đầu nó: “Quyển ngốc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm.”

Dư Tương hành động lực rất mạnh mẽ, nói mở liền mở, đẩy cửa sổ ra trong nháy mắt, gió lạnh thổi vào, cô nhanh chóng nắm tuyết trên cửa sổ vào lòng bàn tay nắm chặt thành một khối sau đó thu tay đóng cửa sổ lại, không thể tránh khỏi hắt xì một cái.

Ninh Miễn mở mắt ra, lúc này mới biết cô đang làm ra chuyện ngốc nghếch gì.

Ninh Miễn nhìn động tác ngây ngốc của cô, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em sẽ bị cảm đấy.”

Bà thấy bọn họ trở về liền về phòng nghỉ ngơi, bọn họ cùng lên lầu, lầu trên lầu dưới rất yên tĩnh, Dư Tương lấy ra cái túi nhỏ ra, giữ vững thiết lập của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dư Tương thay xong quần áo thì vui sướng đi đánh răng rửa mặt, trừ ngày tân hôn đầu tiên ra thì hai người rất ít xuống tầng cùng nhau, Ninh Miễn xuống dưới lầu, thấy một người một c·h·ó đã chơi rất high ở trong sân rồi!

Quyển Quyển: Gâu gâu ——

Chương 139

Về điểm này thì hai người rất ăn ý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139