Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chiêu Huỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Chương 95
“A, thật là mát, trách không được một cái có giá tận một ngàn năm trăm đồng” Nhậm Nghiệp Lương nghĩ đến giá cả này liền đau lòng.
Ôn Hiểu Ngọc gật đầu đồng ý, lại quay về phố Nam.
“Anh là có ý gì??”
……
Ôn Hiểu Ngọc bước nhanh đi qua, đứng ở trước mặt Chu Diệu kêu lớn: “Chu Diệu! Anh đi Thượng Hải lúc nào vậy? Thượng Hải trong như thế nào, kể cho tôi nghe đi..”
“Hôm nay buôn bán thế nào?”
Ôn Duyệt mỉm cười vui vẻ, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: “Anh là tốt nhất, em đi làm làm bài tập trước.” Hoàn thành bài tập sớm một chút, cuối tuần mới có thể chơi thoải mái.
Lúc này Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đều ở đây, Ôn Duyệt cũng không hỏi mà nhìn chiếc tủ lạnh kiểu cũ nói: “Đợi lát nữa em sẽ làm một ít bánh bao và sủi cảo để trong tủ lạnh, buổi sáng các anh muốn ăn liền mang đi nấu ăn.”
Hai người câu được câu không mà trò chuyện trở về khu nhà nhỏ. Đến gần sân, Ôn Duyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy lò than bên cạnh bếp đất, cùng với rất nhiều than tổ ong chất đống ở chỗ đặt củi.
Ôn Duyệt tiếp nhận, nói lời cảm ơn.
Hôm nay là thứ sáu. Chiều thứ sáu tan học tương đối sớm, vì để thuận tiện cho học sinh trọ ở trường về nhà, không cần phải lên lớp tự học buổi tối. Ôn Duyệt nhìn Lý Niệm Thu đang thu dọn sách vở bên cạnh nói: “Niệm Thu, ngày mai cậu dẫn theo Tưởng Đông tới chỗ tớ đi, buổi tối chúng ta sẽ ăn lẩu, hai người cũng đến ăn cùng đi.”
“Ăn xong liền ngủ lại chỗ của tớ một đêm, để cho Chu Diệu và lão Phương bọn họ chen chúc một phòng, hai chị em cậu và tớ ở chung một phòng, giường đó đủ lớn để cho ba người chúng ta cùng ngủ.”
Tầm mắt Ôn Duyệt chuyển hướng nhìn Chu Diệu.
Nhưng sau khi bị đối xử như vậy, Ôn Hiểu Ngọc vẫn không kiềm chế được, trong lời nói ẩn chứa mộ tia oán trách.
“Được, vậy cậu nhanh lên nha, sắp vào học rồi.”
Chu Diệu nâng nâng cằm: “Ừ, ở huyện thành có bán.”
Ôn Duyệt giơ ngón tay cái lên, tán dương Chu Diệu: “Thật nhanh, em nói với Niệm Thu, ngày mai cô ấy mà Tưởng Đông sẽ tới, buổi tối sẽ ở chỗ chúng ta một đêm. Đêm mai anh và lão Phương bọn họ ở chung một phòng, có được không?”
Trong phòng có một cái bàn bên dưới cửa sổ, ánh sáng rất tốt, Ôn Duyệt ngồi ở trước bàn làm bài tập. Một lát sau, Chu Diệu ra ngoài mua đồ ăn đã trở lại, đang bận rộn ở trong sân, truyền đến âm thanh sột soạt.
Chu Diệu không thèm nhìn cô ta một cái, trầm mặt mà thu dọn đồ đạc bỏ vào chiếc giỏ bên cạnh, xách giỏ lên rồi đi ra ngoài.
Ôn Duyệt đương nhiên biết điều này.
Bước chân của Chu Diệu dừng lại, quay đầu liếc nhìn Ôn Hiểu Ngọc, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Quả thật, tôi hẳn là nên cảm ơn mẹ cô đã để cho tôi cưới Ôn Duyệt, may mắn là không có cưới cô.”
“…… Tủ lạnh?” Ôn Duyệt trợn tròn đôi mắt, mờ mịt mà nhìn về phía Chu Diệu.
Không biết qua bao lâu, ngoài sân lại truyền đến giọng nói của Nhậm Nghiệp Lương: “Anh! Diệu ca! Mau tới giúp a!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạn tốt nghe vậy đáng tiếc mà thở dài: “A? Thật đáng tiếc.” Chỉ mới học tiểu học, bằng cấp quả thật có hơi thấp, bọn họ dù sao cũng là học sinh cao trung, cho dù không thi đậu đại học, tốt nghiệp cao trung cũng có tương lai tươi sáng!
Cô mang cặp sách đi ra khỏi trường cùng Lý Niệm Thu.
Ôn Hiểu Ngọc: “Trong đại học nhất định cũng sẽ có những anh chàng đẹp trai, mặt đẹp thì có ích gì, anh ấy chỉ mới học xong tiểu học thôi.”
“Đúng! Tủ lạnh!” Nhậm Nghiệp Lương tò mò nhìn chằm chằm vào tủ lạnh mấy lần, “Diệu ca nói là chị dâu muốn mua, bảo em và lão Phương mua một cái trở về.” Anh ta nói, nhịn không được mở cửa ra, một luồng khí lạnh ập vào trước mặt.
“Nhưng anh ấy rất đẹp trai.”
Chu Diệu làm sao có thể chịu được, trầm mặc hai giây gật đầu.
“Chu Diệu! Dù sao hai chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, anh có cần phải đối xử với tôi như vậy không? Lại không phải là tôi không muốn thực hiện hôn ước, là mẹ tôi không thích anh, sao anh lại giận c·h·ó đánh mèo lên người tôi……” Tuy rằng đoán được Chu Diệu sẽ không trả lời.
Trước đó không phải anh đã đem toàn bộ tiền cho cô sao, tiền ở đâu mà mua tủ lạnh? Còn tốn một ngàn năm trăm đồng……?. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó âm thanh trong sân nhiều lên, có một vài giọng nói xa lạ.
Chu Diệu biết hôm nay cô tan học sớm, nên cố ý ở cổng trường chờ. Ôn Duyệt nhìn thấy Chu Diệu, vẫy vẫy tay tạm biệt Lý Niệm Thu, dặn dò cô ấy ngày mai nhất định phải tới sớm một chút, thuận tiện đưa bà nội Phương và Lộ Lộ đi cùng, Lý Niệm Thu đồng ý.
“Ý trên mặt chữ, học sinh cao trung còn nghe không hiểu lời nói?” Chu Diệu a một tiếng, không để ý tới Ôn Hiểu Ngọc nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Anh phải về nhà ăn cơm, không rảnh lãng phí thời gian với những người không quan trọng.
Ôn Duyệt cười cong đôi mắt: “Vậy tớ đợi hai người nha ~” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt trong veo, ánh mắt lấp lánh vô thức mà làm nũng.
Chờ sư phó cắm điện kiểm tra xong, quay đầu cùng Chu Diệu nói hai câu, bọn họ liền lau mồ hôi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại bốn người Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương, Phương Thạch Đào và Ôn Duyệt.
Lúc này Chu Diệu đang thu dọn đồ đạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhậm Nghiệp Lương cười hì hì: “Chị dâu thật tốt, cảm ơn chị dâu! Đúng rồi, đây là tiền hôm nay bán được.” Anh ta xoay người từ trong giỏ móc ra một bao nilon đựng tiền đưa cho Ôn Duyệt.
Chương 95: Chương 95
Chỉ để lại Ôn Hiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi mà đứng ở tại chỗ, trong lòng đối với Ôn Duyệt càng thêm oán hận mãnh liệt.
Ôn Duyệt vừa định đứng dậy đi xem, liền nhìn thấy vài người đang vây quanh một chiếc tủ lạnh màu xanh nhạt đi vào nhà. Chu Diệu ở một bên chỉ huy, đặt chiếc tủ lạnh mới tinh màu xanh nhạt vào một vị trí trống ở trong nhà.
Cô “a” một tiếng: “Đã mua lò than về rồi sao?”
Ôn Duyệt đi vào trong phòng: “Đều được, anh tùy tiện mua đi~”
“Em đã làm xong bài tập chưa?” Chu Diệu hỏi.
Mua đồ xong, nhóm nữ sinh cao trung vui vẻ trở về. Ôn Hiểu Ngọc đi được hai bước, đột nhiên dừng lại nói: “Các cậu đi về trước đi, tớ vừa nhớ tới có chút việc muốn làm, đợi chút nữa lại đi tìm các cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Diệu nhận lấy ba lô sau lưng Ôn Duyệt, một tay cầm lên nhướng mày đáp: “Cũng được, nhưng so với thành phố thì kém hơn.”
Ôn Hiểu Ngọc: “……?”
Đối diện với đôi mặt to tròn sáng lấp lánh của Ôn Duyệt, Lý Niệm Thu không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được rồi, ngày mai tớ sẽ dẫn theo Tưởng Đông lại đây.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.