Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chiêu Huỳnh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Chương 91
Ôn Duyệt bước vào phòng học lại đối diện với ánh mắt xem thường của Ôn Hiểu Ngọc. Cô bình tĩnh mà dời tầm mắt, quay trở lại chỗ ngồi xuống nghiêm túc nghe giảng bài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Duyệt nhìn nhìn: “Biết, chị dạy cho em?”
Ôn Duyệt nhẹ giọng giảng giải cho cô bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tay của Chu Diệu cắm trong túi quần, rũ mắt, vẻ mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm mặt đất, như là đang ngẩn người, cũng không biết đã đợi bao lâu. Chiều cao gần 1m9 nổi bật ở trong đám người, học sinh đi ra ngoài đều sẽ theo bản năng mà nhìn anh.
Tới giữa trưa, cuối cùng Ôn Duyệt cũng thấy được Lý Niệm Thu ở trường học được hoan nghênh cỡ nào. Không chỉ có học sinh lớp 11, 12 đến tìm cô ấy, ngay cả học sinh lớp 10 mới vào cao trung cũng đến tìm cô ấy, thậm chí ngay cả bạn cùng lớp cũng đến tìm cô ấy để học bù.
“Vậy, đề này chị biết làm như thế nào không?”
Ôn Duyệt gật đầu: “Tớ cũng nhĩ như vậy cho nên lôi kéo cậu đi ra đây.”
Lý Niệm Thu nghe vậy nhướng mày, cười: “Vậy để cô ta đi đi, dù sao đối với cậu cũng không ảnh hưởng gì.”
Ôn Duyệt nhịn không được cảm khái, cũng tùy ý liếc nhìn đề bài tập trong tay cô gái nhỏ lớp 11 ở bên cạnh, nhìn một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cái này viết sai rồi……”
Ôn Duyệt: “Có Niệm Thu ở đây, cô ta không bắt nạt được em.”
Trước tiên là giảng bài cho lớp 10, tiếp theo là lớp 11 và cuối cùng là lớp 12.
Ôn Duyệt ở bên cạnh lắng nghe, phát hiện Lý Niệm Thu giảng bài đã tự hình thành một hệ thống, cũng không kém gì so với những người được gọi là danh sư ở đời sau.
Cô gái nhỏ gật đầu thật mạnh: “Được, được ạ.”
Vừa nghe có giá tám đồng tiền, tươi cười trên mặt Ôn Hiểu Ngọc nhạt đi vài phần, tầm mắt dừng lại ở chiếc vòng cổ đeo trên cổ bạn tốt, đáy mắt hiện lên tia ghen tỵ.
Chu Diệu nhận lấy cặp sách phía sau cô, “Cũng không lâu lắm, ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào? Có người nào bắt nạt em không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Duyệt dừng lại ở bên cạnh anh: “Anh chờ có lâu không?”
Người đàn ông cao lớn đeo một chiếc ba lô xinh đẹp ở phía sau, nghiêng đầu rũ mắt nói chuyện với cô gái nhỏ xinh ở bên cạnh, ánh đèn mờ nhạt hai bên đường phố chiếu vào mặt anh, cả khuôn mặt có vẻ dịu dàng và lưu luyến lạ thường.
“Hiểu Ngọc? Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Bạn tốt nhìn thấy sắc mặt cô ta không thích hợp, lo lắng hỏi một câu: “Cảm thấy hôm nay cậu hơi kỳ quái, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Rõ ràng bởi vì hai nhà đã định ra hôn ước từ nhỏ, cô ta quen biết Chu Diệu sớm hơn, khi còn nhỏ cũng từng chơi cùng nhau, bỏ bốn lên năm cũng coi như là thanh mai trúc mã. Nhưng sau này, mỗi lần Chu Diệu nhìn thấy cô ta đều giống như một người xa lạ, luôn là một bộ dáng lạnh lùng.
Lý Niệm Thu trong lúc dừng lại nghỉ ngơi nhìn thấy một màn này, ánh mắt lóe lên, lại rất nhanh tập trung tinh thần, tiếp tục giảng bài.
Chương 91: Chương 91
“Được rồi được rồi!”
Bạn tốt thấy cô ta không muốn nói cũng không tiếp tục hỏi, cười vẫy vẫy tay: “Bai bai, ngày mai gặp.”
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối đã là 8 giờ, bên ngoài sắc trời hoàn toàn tối đen.
“Trước đó tớ nghĩ, Ôn Hiểu Ngọc khẳng định sẽ tìm tớ gây phiền toái, không nghĩ tới khai giảng ngày đầu tiên liền bắt đầu.” Ôn Duyệt nhỏ giọng phàn nàn, “Còn nói tớ là đi cửa sau vào, muốn đi tố cáo tớ nữa.”
Mặc dù là cô ta vẫn luôn thuyết phục chính mình, Chu Diệu không phù hợp với điều kiện bạn đời của cô ta. Nhưng khi nhìn thấy quan hệ của Chu Diệu và Ôn Duyệt thân mật như vậy, trong lòng Ôn Hiểu Ngọc vẫn cảm thấy đố kỵ và không cam lòng.
Trong giờ học, Ôn Duyệt thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt của Ôn Hiểu Ngọc nhưng cô lười để ý. Đây là tiết vật lý, không lắng nghe giảng còn phân tâm……
Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô gái nhỏ ngẩn người, nghiêm túc nghe một lần nữa rồi tính lại, phát hiện mình thật sự đã viết sai rồi. Ngước mắt lên nhìn Ôn Duyệt một cái, “Chị là bạn học của chị Niệm Thu sao?”
Hai người vai kề vai chậm rì rì trở về hẻm nhỏ.
“Còn có rất nhiều kẹp tóc đẹp nữa, cậu nhìn cặp kẹp tóc trên đầu Văn Văn kìa, ba đồng tiền một cặp! Có phải rất đẹp hay không? Chiếc nơ bướm lớn trên đầu tiểu Phương, hai đồng một cái……”
Cô ở trong lòng oán giận hai câu, liền không hề để ý tới Ôn Hiểu Ngọc nữa.
Tuy rằng đời trước Ôn Duyệt là sinh viên nghệ thuật, nhưng thành tích văn hóa của cô cũng rất tốt, dù sao cô cũng là giáo viên, biết cách giảng bài như thế nào.
Ôn Hiểu Ngọc quay đầu lại nhìn xem, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Diệu và Ôn Duyệt nữa.
“Nơi này là trường học, cũng không phải là chỗ đánh nhau gây rối, ai sẽ bắt nạt em chứ.” Ôn Duyệt tươi cười trả lời.
Ôi, chỉ có thể nói không hổ danh là nữ chính.
Trường học ở niên đại này, sân thể d·ụ·c không có sạch sẽ và rộng lớn bằng đời sau, không có đường chạy cao su và bãi cỏ, nhưng vẫn vui vẻ và náo nhiệt.
Sau khi ăn trưa xong, Lý Niệm Thu liền dẫn theo mọi người đi đến dưới bóng cây ở sân thể d·ụ·c để giảng bài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt của Ôn Duyệt cong cong, bước chân nhanh hơn đi tới: “Chu Diệu!”
Chu Diệu nhướng mày: “Cái người chị họ kia của em không phải cũng học ở đây sao?”
Những món trang sức tóc này đều rất đẹp, giá cả cũng nằm trong phạm vi Ôn Hiểu Ngọc có thể chấp nhận, cô ta động tâm, ôm lấy cánh tay bạn tốt cười tủm tỉm mà nói: “Vậy khi nào mọi người đi nhớ dẫn tớ theo cùng, tớ cũng muốn mua.”
Người tới học bù rất nhiều, cho nên Lý Niệm Thu không có nhiều tinh lực để dạy kèm từng người một, mà thay vào đó là sắp xếp bọn họ ở cùng nhau, giảng những môn họ không biết chung một lúc.
Tám đồng tiền…… Gần bằng số tiền tiêu vặt của cô ta trong mộ tuần.
Ôn Hiểu Ngọc đưa bạn tốt đến cửa trường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, tươi cười trên mặt đều không duy trì được, gắt gao mà nhìn chằm chằm.
Hai người ở trên sân thể d·ụ·c đi bộ vài vòng rồi quay trở lại phòng học đúng lúc chuông reo.
“Ừ.” Chu Diệu ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhận ra Ôn Duyệt đang đi ra từ trong đám học sinh. Gương mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, “Anh tới đón em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Duyệt mỉm cười kéo tay Lý Niệm Thu đi vòng quanh sân thể d·ụ·c tản bộ. Trên sân thể d·ụ·c rất náo nhiệt, trên sân bóng rổ có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, địa bàn bên cạnh bị các nữ sinh chiếm cứ chơi ném bao cát, nhảy dây, xa hơn một chút là bàn bóng bàn cũng vây đầy người.
Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu tạm biệt, cô ngâm nga một giai điệu bước chân nhảy nhót mà đi ra ngoài. Đến cổng trường, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng ở cửa.
Ôn Hiểu Ngọc thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng cười cười: “Không có gì đâu, cậu về nhà sớm một chút, ngày mai gặp.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.