Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Chương 108

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Chương 108


Chu Diệu: “…… Còn cần chú nói sao?”

Ở chung lâu như vậy, đương nhiên Ôn Duyệt hiểu rất rõ tính tình của Chu Diệu, sau khi nghe anh nói xong cô cười lạnh một tiếng: “Được, em cũng không quản được anh, anh muốn làm gì thì làm.”

“Vậy nếu ngày mai, ngày mốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì sao?” Ôn Duyệt nhìn anh, “Anh cũng sẽ đánh nhau như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Diệu đương nhiên không chịu, đối phương trực tiếp liền đập phá quầy hàng.

Chu Diệu chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt của Nhậm Nghiệp Lương, giơ tay sờ sờ chóp mũi, hạ giọng nói: “Em có trở lại trường học không?”

“Về nhà trước đi, nói với bà nội là chúng ta không cẩn thận bị té ngã.” Chu Diệu nói xong duỗi tay muốn nắm lấy tay Ôn Duyệt nhưng bị cô né tránh, xoay người cũng không nhìn ba người bọn họ, đi tuốt ở đàng trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 108: Chương 108 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Diệu do dự hai giây.

Chu Diệu: “……” Đây là đang nói anh là tên ngốc.

“Tự mình làm đi.” Ôn Duyệt đầu cũng không nâng lên một chút, ánh mắt vẫn luôn dừng trên sách vở, cười cười nói: “Đánh nhau lợi hại như vậy, không biết tự mình bôi thuốc sao?”

Ôn Duyệt: “Không cần nói với em chuyện này, dù sao các anh cũng rất lợi hại, có thể ba người đánh mười người.”

Anh liền bạo nổ tính tình, nhấc chân lên liền đá qua, trực tiếp cho đạp người ta chổng vó, hai nhóm người liền như vậy đánh nhau. Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, trong tay còn cầm theo gậy gộc, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào bị đánh đến tè ra quần.

Nhậm Nghiệp Lương sờ sờ vết thương trên mặt, đau đến ngao một tiếng: “Cứ như vậy trở về, bà nội khẳng định sẽ hỏi, chúng ta nên nói sao đây.”

Sau khi giáo d·ụ·c phê bình kết thúc, Chu Diệu và những người khác được yêu cầu viết bản kiểm điểm, sau đó liền thả người ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu sau này anh ra ngoài gây dựng sự nghiệp, đi ra ngoài làm việc, gặp được những việc như thế này cũng muốn dựa vào bạo lực để giải quyết sao? Đầu óc của anh chỉ để trang trí thôi sao?”

Chu Diệu dọn ghế đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận, anh sai rồi, bảo đảm không có lần sau.”

Nghĩ đến mẹ của Chu Diệu mất sớm, cha cũng mặc kệ anh, có chút tức giận, buông sách trong tay xuống quay đầu nhìn anh: “Chu Diệu, em biết anh giỏi đánh nhau, nhưng không phải vấn đề gì cũng dựa vào bạo lực để giải quyết. Giống như hôm nay, anh bị thương không nghiêm trọng, nhưng lão Phương và Nghiệp Lương thì sao? Vết thương trên người bọn họ còn nặng hơn anh, bọn họ không thể đánh, anh lại chỉ có một người, không thể bảo vệ hai người bọn họ được, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, anh giải thích thế nào với bà nội Phương?”

Nhậm Nghiệp Lương đi tới nói: “Anh, anh trở về dỗ dành chị dâu thật tốt đi.”

Có người tới khiêu khích, không đánh trả không phải là tính cách của anh.

Chu Diệu xách theo rượu thuốc về phòng, nhìn Ôn Duyệt đang ngồi trên ghế đọc sách, sờ sờ vết thương trên mặt, nhướng mi đi qua: “Duyệt Duyệt, giúp anh bôi thuốc được không?”

Về tới nhà, trong sân im ắng, lúc này bà nội Phương hẳn là đang nghỉ trưa, điều này làm cho ba người Chu Diệu thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nhậm Nghiệp Lương lặng lẽ về phòng lấy rượu thuốc ra, anh ta và Phương Thạch Đào tự xử lý vết thương cho nhau, đau đến nhe răng trợn mắt, lại không dám phát ra âm thanh sợ đánh thức bà nội, chỉ có thể cố nén.

Ôn Duyệt ngước mắt nhìn anh, cười như không cười: “Vậy em lại khen anh thêm hai câu nữa nhé?”

Chu Diệu lập tức mỉm cười, đẩy rượu thuốc đến trước mặt cô, đưa mặt về phía trước. Gò má của anh bị bầm tím một mảng, khóe mắt và khóe miệng cũng bị thương, những chỗ khác vẫn ổn, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng.

Chu Diệu chậc một tiếng, cởi áo khoác vào áo ba lỗ ra, ở sau lưng có vài vết đỏ bừng ngang dọc đan xen nhau.

“Rượu thuốc.”

Chu Diệu lại sờ sờ chóp mũi: “Sẽ không.” Mới là lạ.

Giọng điệu này……

Chu Diệu: “Siêu nhân là cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Diệu biết Ôn Duyệt đây là càng tức giận, thở dài: “Tính tình cẩu này của anh từ nhỏ đã như thế rồi, trong chốc lát cũng không thể thay đổi được.”

Chu Diệu nhướng mày: “Cũng còn được.”

Bọn họ từ Thượng Hải trở về đương nhiên sẽ không về tay không, liền thuận tiện mang theo chút đồ dùng ở Thượng Hải trở về, dự định bán để lấy lại chút máu. Dù sao ở Thượng Hải cũng đã tiêu không ít tiền. Buổi sáng bày quán vẫn còn rất tốt, đến buổi chiều đột nhiên đi tới một đống người, nói quầy hàng này là của bọn họ, kêu mấy người Chu Diệu tránh ra.

Đuôi lông mày của Ôn Duyệt nhướng lên.

Ôn Duyệt đang suy nghĩ, tầm mắt của cô đi xuống, xuyên qua cổ áo nhìn thấy trên vai của anh bị đỏ một mảng, mày nhăn lại: “c** q**n áo ra.”

“Đây là trọng điểm sao?” Ôn Duyệt không nói nên lời mà liếc nhìn anh một cái.

Ôn Duyệt nhìn về phía ba người Chu Diệu, tầm mắt nhìn vết thương trên mặt bọn họ đảo hai vòng, banh khuôn mặt nhỏ hỏi: “Cho nên bây giờ các anh định làm gì, trực tiếp về nhà?”

“Không cần đâu.” Chu Diệu cười cười, nhìn sắc mặt của Ôn Duyệt, cúi người lại gần: “Đừng tức giận, chuyện hôm nay quả thật là ngoài ý muốn.”

Phương Thạch Đào yên lặng gật đầu.

Đôi mắt của Ôn Duyệt cong lên, cười hỏi lại: “Vì sao không có khả năng? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có một mình anh có thể đánh nhau sao? Lần này bọn họ lấy chỉ là gậy gỗ, vậy lần sau nếu là lấy đao thì sao? Anh cho rằng anh là siêu nhân?”

Chu Diệu bấm tay gãi gãi mặt, không cẩn thận cào trúng vết thương trên mặt, đau đến kêu lên. Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ trắng nõn, ánh mắt di chuyển lên trên, đối diện với khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Ôn Duyệt.

Ôn Duyệt lại nói: “Nếu anh và người khác xảy ra xung đột mà bị thương, gãy tay, gãy chân, đầu óc hỏng rồi thì em phải làm sao bây giờ?”

Ôn Duyệt banh mặt không đáp.

Ba người liền như vậy đi theo phía sau Ôn Duyệt, mỗi người đều ủ rũ cụp đuôi, như là một chú c·h·ó bị chủ nhân hung hăng phê bình một trận.

Nếu không phải đồng chí công an tới nhanh, phỏng chừng thương tích của mấy người này còn nghiêm trọng hơn.

Nhưng Chu Diệu là người nào, Chu Diệu là một bá vương, từ nhỏ liền đánh nhau với người khác ở trong thôn, trở tay liền đoạt đi vũ khí của đối phương rồi ném cho Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào, còn anh thì tay không mà đánh, nắm tay so với gậy gộc còn cứng hơn.

Lông mày Chu Diệu dựng lên: “Không có khả năng.”

Đối phương có mười mấy người, chính là bị Chu Diệu đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Nhậm Nghiệp Lương liếc nhìn Chu Diệu, nháy mắt: Anh, anh nói đi.

Anh quả thật không nghĩ tới chuyện này.

Giọng điệu nói chuyện của cô rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là dịu dàng, nhưng nội dung nói chuyện lại làm cho Chu Diệu không lời gì để nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Chương 108