Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Trúc Sanh Liêu Liêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
"Anh không phải là anh ta." Anh rất ghét người khác hiểu lầm hai người họ là một người. Tại sao một người có thể sống dưới ánh mặt trời, còn người kia phải gánh vác mọi thứ bẩn thỉu, ẩn mình trong bóng tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Vãn Thanh lùi về sau vài bước. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng chuyên chú và trong suốt, tựa như ánh sáng đột ngột chiếu xuống, thật sâu ghim vào nơi nào đó trong lòng hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có gì khác biệt, chẳng phải chỉ là thêm một họ Triệu thôi sao?" Cô lẩm bẩm.
Không phải là anh ta có nghĩa là gì? Chẳng lẽ năng lực đã được kích hoạt, sinh ra tác dụng phụ? Nhưng trong nguyên tác không có viết như vậy, chẳng lẽ thế giới này đã thay đổi vì cô đến ư?
Diệp Vãn Thanh chắc chắn anh chính là Sở Dao, không phải là ai đó giả mạo thành. Nhưng không hiểu tại sao, anh lại nói những lời sến súa như vậy, liệu có phải bị đánh đến ngốc luôn rồi không?
Nếu không thực sự anh bị đến ngốc luôn thì thật thảm hại. Mặc dù cô không phản kháng lại những gì anh nói, thậm chí trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng thực tế chung quy vẫn là thực tế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cằm cô bất ngờ bị nắm chặt, không thể giãy ra, Diệp Vãn Thanh không thể trốn tránh, chỉ có thể cứng đối cứng, hai mắt đối diện với ánh mắt của anh.
Diệp Vãn Thanh bị anh ôm chặt không thể động đậy, mặt đỏ bừng lên, như thoa một lớp phấn hồng rực rỡ, vô cùng kiều diễm ướt át.
Ý gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Vãn Thanh sợ hãi không nói nên lời: "Anh..."
Anh không thay đổi sắc mặt, im lặng nhìn cô. Đôi mắt như hồng ngọc lóe lên tia sáng không rõ ý nghĩa.
"Sao nào, em muốn anh ta xuất hiện?"
Cùng một thân xác, nhưng không phải cùng một người, bất kể là khí chất hay hành động, đều có sự khác biệt.
Anh có đôi mắt đen sâu không thấy đáy, dường như có một cảm xúc không rõ ràng đang cuộn trào dưới đáy mắt, ánh nhìn khiến người ta cảm thấy lo lắng bất an.
Anh nhướng mày, một tay nắm lấy tay cô, đặt lại trên mặt mình, đôi mắt hơi nheo lại, giọng có chút không vui: "Sao, anh ta có thể còn anh thì không à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Vãn Thanh ngơ ngác, suy nghĩ hỗn loạn dần bình tĩnh lại. Lúc này, cô không phát hiện ra sự khác biệt thì đúng là ngốc thật rồi.
Ngay cả Diệp Vãn Thanh, người không phải cuồng cái đẹp, nhìn nhiều một cái cũng đủ khiến cho người ta nhịn không được mà cam nguyện tình nguyện vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy trong sáng kia, sự lạnh lùng trong đôi mắt anh đột nhiên nhu hoà xuống. Giống như hàn băng trong mùa đông giá rét bị mùa xuân làm tan chảy ra vậy.
"Hửm?" Triệu Sở Dao nhướng mày, giọng không vui: "Em nói gì đó?"
Cảm giác tê dại như dòng điện lan tỏa khắp cơ thể cô. Diệp Vãn Thanh có chút xấu hổ khó nói thành lời, cô hơi run rẩy, hạ thấp mí mắt, ánh mắt không biết đặt đâu, nhìn đông nhìn tây.
Nếu dùng một câu đơn giản để miêu tả, thì trước đây Sở Dao mang đến cho người ta cảm giác hòa nhã, thiện chí. Còn bây giờ anh lại mang đến một cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng. Rõ ràng là cùng một người, nhưng lại mang đến cho người ta hai loại cảm giác khác nhau.
"..." Diệp Vãn Thanh phản ứng lại, cô mắt mở to nhìn: "Bộ anh không phải sao?"
"Đợi đã!" Diệp Vãn Thanh nghĩ mãi cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề "anh ta" trong miệng anh có phải chính là bản thân anh không? Còn nữa, đoạn thoại của tổng tài bá đạo này là sao? Văn mạt thế cầm nhầm kịch bản rồi hả?
Diệp Vãn Thanh bất đắc dĩ lên tiếng: "Buông ra."
Giọng nói của cô như có ma lực, anh không tự giác làm theo. Đến khi giật mình tỉnh lại, nhận ra bản thân đã cúi đầu xuống từ bao giờ.
Không biết từ khi nào, đôi mắt anh đã nhuộm màu đỏ, như ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Nhưng cô nhanh chóng nghiêm túc trở lại, nâng lấy mặt anh để quan sát kỹ lưỡng hơn.
Bốn mắt giao nhau, Diệp Vãn Thanh hơi rũ mi mắt, lặng lẽ thu lại đôi tay đang ôm lấy khuôn mặt anh, né tránh đi ánh mắt mang tính xâm lược của anh, không dám nhìn tiếp.
Sở Dao quả thật là đứa con cưng của thần linh, tác giả đã dồn hết tâm huyết vào anh rồi. Mỗi một góc cạnh, ngũ quan không thể tìm ra lỗi nào, đẹp không tỳ vết.
Không được! Không được! Phải mau điều trị một chút thôi! Không thể để lâu!
Khi anh nói câu này, không khí xung quanh dường như đột ngột giảm mười mấy độ, áp lực mười phần.
Trong mắt người đàn ông, hành động này như là không cam lòng. Một cơn giận bùng lên, anh ôm lấy eo cô, khí thế bức người, trực tiếp ép cô liên tục lùi lại, cho đến khi cô bị dồn vào tường không còn đường thoát.
"Sở Dao."
Triệu Sở Dao...?
Trong lúc anh đang âm thầm nghĩ, mặt bị nâng lên đột ngột. Sở Dao ngẩn ra, để cô thỏa thích quan sát.
Diệp Vãn Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ không hiểu.
Cả hai đều không mở miệng phá vỡ sự im lặng này. Chẳng biết từ lúc nào, ngón tay cái của anh đã không tự chủ mà nhẹ nhàng cọ xát vào mu bàn tay cô. Cảm nhận được sự mềm mại mịn màng, đôi mắt Sở Dao càng thêm sâu thẳm.
Sở Dao không nói gì, ánh mắt anh khóa chặt vào cô, lộ ra chút nguy hiểm. Cô vẫn như cũ, không hề nhận ra, vẫn chăm chú chữa trị cho anh, cho đến khi hai tay lớn đột ngột ôm chặt lấy eo của cô.
Ngoài vết thương do bị tấn công, gương mặt vẫn là như cũ.
Diệp Vãn Thanh khựng lại, ngay lập tức ngã vào đôi mắt anh.
Diệp Vãn Thanh đưa tay chạm vào vết thương trên trán anh, khẽ thổi một chút, cô đau lòng nói: “Còn đau không?”
Nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của anh, Diệp Vãn Thanh không khỏi thở dài,
Lúc này, suy nghĩ của Diệp Vãn Thanh rất hỗn loạn, cô không tìm ra manh mối gì liên quan. Bản thân còn chưa kịp hiểu ra, đột nhiên cằm cô đau nhói, cô giật mình tỉnh lại.
Quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay bao phủ lấy anh, mang đến sự ấm áp lạ thường.
Thôi vậy, chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Sự thay đổi cảm xúc của cô không qua khỏi mắt anh, anh cúi người tới gần tai cô: "Nhớ kỹ, anh không phải là anh ta. Triệu Sở Dao, anh sẽ không nói lần thứ hai."
Lực nắm cằm tăng thêm vài phần, anh giọng khàn khàn không vui: "Anh nói cho em biết, anh ta sẽ không xuất hiện nữa đâu. Đã dính vào anh thì em đừng mong chạy thoát, anh cũng không cho phép người của mình nghĩ đến người khác đâu."
Thấy anh mãi không có động tĩnh, Diệp Vãn Thanh cẩn thận rút tay về, vừa hơi động một chút, đã bị anh nhạy bén phát hiện, càng ra sức nắm chặt hơn.
Người khác? Cô có thể nghĩ đến ai khác? Dù có nghĩ thì cũng chỉ là Sở Dao thôi!
Thậm chí chỉ cần xuất hiện, mọi người đều nghĩ đó là "anh ta".
Đối với sự mất kiểm soát của bản thân, Sở Dao đáy lòng dâng lên một cơn tức giận khó hiểu, anh rất ghét cảm giác bị người khác điều khiển.
Nhìn đối phuuowng trong khoảng cách gần như vậy, Diệp Vãn Thanh không thể không cảm thấy mặt nóng bừng. Cô hơi căng thẳng, nhưng cũng không quan tâm đến điều khác.
Bị phớt lờ nhiều lần, đổi lại là ai cũng sẽ không vui. Huống hồ bản chất của anh vốn dĩ là kẻ khát máu, bạo ngược, chút kiên nhẫn còn sót lại với cô đã biến mất.
“Em không đủ cao, anh cúi xuống một chút nữa đi.”
Chương 41
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.