Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Trúc Sanh Liêu Liêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
"Anh là ai?"
Nếu đem đôi mắt này ra làm mẫu vật thì sẽ như thế nào nhỉ?
"Xem chị làm gì em!" Cô nàng vừa cười vừa đuổi theo, đây là bí mật mới phát hiện gần đây của cô nàng. Thì ra chị Diệp Vãn Thanh sợ bị cù léc. "Ai không biết chuyện giữa chị và anh Sở Dao chứ, hai người có gì đó không bình thường nha!"
Tiếng gọi sau lưng càng ngày càng lớn, cô không muốn để người khác phải lo lắng vì mình, liền vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông: "Bạn tôi gọi tôi rồi, tôi đi trước nhé, tạm biệt!"
Người đàn ông nghe vậy từ từ cúi đầu, Lâm Thu cuối cùng cũng thấy rõ mặt anh ta, không khỏi hít một hơi lạnh.
"Em...tiểu quỷ này, nói linh tinh gì thế?" Cô nhéo mũi cô bé, tay cô còn dính bụi sau khi làm việc, giờ dính cả lên mũi Lâm Thu.
Anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, cả người mặc toàn đồ đen, mái tóc ngắn được cắt sạch sẽ gọn gàng, dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng. Điều cuốn hút hơn cả là nốt ruồi son nhỏ dưới mắt trái, như một nét chấm phá đầy nghệ thuật, khiến người nhìn không thể rời mắt.
Chương 34
Trước đây người đẹp nhất mà Lâm Thu từng gặp là Sở Dao, nhưng không ngờ người này lại không hề kém cạnh anh ấy. Nếu dùng một câu để miêu tả, ít nhất Sở Dao vẫn còn chút hơi người, còn người trước mặt như một bông hoa trên đỉnh núi tuyết, không thể chạm tới.
Nhưng thích thì thích, cô cũng không nói ra. Cô hiểu rõ cảm xúc của anh ấy với cô rất phức tạp, không phải tình yêu đôi lứa, có lẽ vì cùng nhau trải qua hoạn nạn đi, vậy nên anh ấy luôn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất.
Lúc rảnh rỗi, Sở Dao thường dọn dẹp cỏ dại, cắt tỉa hoa, khiến nơi này trông như được văn hóa tôn tạo, tỏa ra nét đẹp nghệ thuật.
"Ơ kìa." Lâm Thu tưởng anh ta ngại ngùng, liền nắm lấy tay anh ta và đặt quả táo vào lòng bàn tay: "Cầm lấy, chúng tôi có rất nhiều, không cần khách sáo!"
Sau nhiều ngày ở trong nhà, Lâm Thu hiếm khi được ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cô nàng vui vẻ cùng Diệp Vãn Thanh hái vài quả táo, hái một hồi cảm thấy hơi chán nên đi dạo trong vườn.
"Em làm gì thế?" Diệp Vãn Thanh bị cù léc, không chịu nổi phải lùi lại.
Giống bạn bè? Không! Người thân? Đồng đội? Có lẽ cũng không...
Người đàn ông cứng đờ giơ tay lên, học theo cô, vẫy tay chào tạm biệt, mắt dõi theo cô rời đi cho đến khi không còn thấy bóng dáng cô nữa.
Đầu ngón tay dần siết chặt nhưng không như dự tính, quả táo vẫn không vỡ nát. Anh đột ngột dừng lại, mặt không biểu cảm, cho quả táo vào túi.
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nhặt một cành hoa đặt dưới mũi ngửi.
"Mau đi thôi." Cô nhanh chóng đưa Lâm Thu, người còn lưu luyến không rời, đi vào phòng. Vừa đi vừa an ủi cô nàng: "Có Sở Dao ở đây, phần còn lại anh ấy sẽ giải quyết, không cần lo lắng."
"Không phải rất bình thường sao, dù sao anh chị cũng từng vào sinh ra tử với nhau rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây, biệt thự không có người ở, vườn đầy cỏ dại, từ khi họ chuyển đến, nơi này dần có sinh khí trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cho anh!"
Mùi thơm dễ chịu, hoa cũng là loại cô thích.
"Vậy cũng được." Điều này tự nhiên là tốt nhất, Diệp Vãn Thanh cũng vui vẻ đồng ý. Cô vốn không uống được rượu, càng không thích dọn dẹp mấy người say rượu.
Ngay cả Diệp Vãn Thanh cũng không rõ, nhưng đôi khi quá rõ ràng lại tốt. Biết dừng đúng lúc, ít nhất không phá vỡ ranh giới, mọi người đều dễ chịu.
Diệp Vãn Thanh xách một giỏ táo, nhìn thấy Lâm Thu đang từ xa chạy lại, cô cau mày tức giận: "Đừng chạy nhanh thế, em không nên vận động mạnh."
Nhìn gương mặt sạch sẽ của cô bé trở thành nhem nhuốc như một chú mèo con, Diệp Vãn Thanh bật cười trước tác phẩm của mình.
Anh ta cúi xuống, nhìn chằm chằm vào quả táo nhỏ trong lòng bàn tay. Tuy không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào, nhưng kỳ lạ thay, dường như có gì đó nở ra trong tim anh, làm anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Lâm Thu cũng không ngốc, lập tức nhận ra chuyện gì, liền tấn công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Thu đứng dậy đi về phía anh ta, nhưng vì có hàng rào ngăn cách, cô không thể tiến tới gần hơn.
Anh ta hơi sững sờ, đôi mắt vô hồn chạm vào ánh mắt gấp gáp của cô, người đàn ông đột nhiên nhận ra, đôi mắt của cô gái này giống như ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, khiến người ta không thể rời mắt.
Anh ta đứng yên, tâm trí tối tăm đang tưởng tượng bay xa, tay đưa ra nhưng dừng lại giữa không trung.
Lâm Thu có chút khó chịu: "Tay anh lạnh quá! Còn lạnh hơn cả tay tôi nữa, anh nên mặc thêm áo vào."
Nhìn thoáng qua những người say khướt, đang ngồi nghiêng ngả, nhìn qua Sở Dao thấy anh vẫn bình thản.
Diệp Vãn Thanh rất rõ điều này, khi đọc nguyên tác cô không ít lần bày tỏ thích nam thứ Sở Dao, ngay cả khi xuyên vào truyện, cảm giác tốt đẹp đó chỉ tăng thêm chứ không có giảm.
Lâm Thu liếc nhìn, thầm thở dài, chỉ tiếc là sắc mặt anh ta rất kém, có lẽ là do đói lâu ngày.
Lâm Thu đành thu lại ánh mắt: "Được, em hiểu rồi."
"Lau mồ hôi đi, lát nữa anh trai em về thấy lại cằn nhằn em đó."
Cuộc sống dường như đã ổn định hơn, Lâm Nghị cuối cùng cũng cho phép Lâm Thu ra ngoài.
Lâm Thu chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh ta.
Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình, ban ngày mọi người tuần tra quanh khu vực, đôi khi vào thị trấn xem xét tình hình. Nhưng dù kiểm tra kĩ đến đâu, thì tình hình vẫn như cũ, cả thị trấn không có một bóng người, như thể tất cả đều được biến mất đột ngột, xung quanh im lặng một cách lạ thường.
Lâm Thu bước đi trong vườn, thấy hai bên lối đi có vài bông hoa lan trắng, nổi bật giữa những bông hoa rực rỡ khác.
"Nhưng chúng ta cũng không thể để họ ở đây mãi được, nằm lâu sẽ bị cảm."
Diệp Vãn Thanh kéo cô ấy ra xa một chút: "Bọn họ đều đã say rồi, em có gọi thế nào cũng vô ích."
Cô ngẩng đầu lên, bất chợt thấy đối diện có một người đàn ông.
Lâm Thu ôm tay cô nũng nịu: "Chị Vãn Thanh yêu dấu của em, đừng như vậy mà. Dù anh trai có cằn nhằn chị, thì chị sợ gì chứ, chẳng phải chị còn có anh Sở Dao sao?"
Cô giả vờ không nghe: "Không giúp đâu, chị không có khả năng khiến anh trai em ngừng cằn nhằn. Biết đâu, lúc đó anh em lại cằn nhằn thêm cả chị nữa thì có."
Anh ta cao ráo, mặc một chiếc áo khoác đen, gió thổi khiến tóc anh rối bời, che mất gương mặt.
Lâm Thu tinh nghịch nháy mắt: "Vậy lúc đó chị nhớ nói đỡ cho em vài câu nha." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những ngày qua, cô nàng nghe được anh trai luôn phàn nàn rằng không thấy ai trong thị trấn hết, vậy... người này là ai?
Diệp Vãn Thanh ngừng cười: "Em nói xem, anh chị có chỗ nào không bình thường đâu chứ?"
Khi Lâm Thu chạm vào tay anh ta, cô rùng mình vì lạnh, nhiệt độ tay anh ta như làm từ băng vậy, lạnh lẽo cực kỳ.
Từ xa xa vang lên tiếng gọi của Diệp Vãn Thanh, cô nàng giật mình tỉnh lại. Chợt nhớ ra mình vẫn còn cầm một quả táo trong tay, cô đưa quả táo qua khe hở của hàng rào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nàng thở hổn hển, lắc đầu: "Không sao đâu chị Vãn Thanh, một hai lần không thành vấn đề."
Cô nàng nghĩ ngợi một lúc: "Ánh mắt hai người nhìn nhau có chút không bình thường!"
"Em vừa đi đâu vậy?"
Anh giơ tay định bóp nát quả táo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.