Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Quân Tử Sinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169
Chờ khi tú bà đi khuất, Lâm Thính mới vội vàng mở cửa vào nhã gian, nhặt Tú Xuân đao trên đất đặt lên bàn, rồi bước nhanh đến sau tấm bình phong che chậu tắm: “Đoạn đại nhân, vẫn chưa đỡ hơn sao?”
Tú bà nhìn Lâm Thính thêm vài lần, thấy tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, e là cho dù nàng không quen biết công chúa hay không có tiền, các tiểu quan cũng tình nguyện phục vụ: “Thôi, nô gia không quấy rầy cô nương nữa.”
Khi d*c v*ng dâng lên đến đỉnh điểm vì nàng, cơ bắp Đoạn Linh căng cứng, không còn phản kháng nữa. Hắn tham luyến và khao khát chiếm đoạt hơi thở của nàng, đôi tay ôm lấy eo nàng từ từ siết chặt.
Cuối cùng, hắn vẫn bị d*c v*ng khống chế.
Tóc hắn xõa tung, thân trần ngồi trong chậu tắm, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của nàng. Nàng vẫn còn mặc y phục, búi tóc gọn gàng, đứng bên cạnh chậu tắm, nhắm mắt, khom lưng hôn hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng chạm phải ánh mắt hắn, lòng khẽ rung động.
Lâm Thính có một đôi tay trắng nõn, trong nước càng thêm trắng, nàng nắm lấy thứ dưới nước như thể đang bắt một con rắn nước. Nó tuy có màu hồng nhạt, nhưng trông vẫn không hề đẹp mắt. Ít nhất trong mắt Đoạn Linh, nó xấu xí, thậm chí là thô thiển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiến vào, theo đôi môi mỏng hơi hé mở của Đoạn Linh, môi răng nàng nhẹ nhàng chạm nhau, quấn quýt.
Máu loang ra, dần dần nhuộm đỏ nước trong chậu.
Nó giống như một con vật nuôi có vẻ ngoài xấu xí, nằm gọn trong tay Lâm Thính. Hai thứ không hề hợp nhau. Cái đầu của nó thỉnh thoảng lại mất kiểm soát, nhẹ nhàng bật lên, nóng lòng muốn thân mật với bàn tay nàng, cầu xin nàng v**t v*.
Một vài giọt nước đọng lại trên xương quai xanh của hắn, không rõ là mồ hôi hay nước b*n r* từ chậu.
Khi nàng bước qua, Đoạn Linh kéo vội chiếc khăn, che ngang dưới eo, giấu đi thứ xấu xí kia.
Đoạn Linh gần như theo bản năng mà đáp lại nụ hôn, chủ động hé môi, để nàng tiến sâu hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoạn Linh khẽ nâng hàng mi ướt, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc: “Không có cách nào.”
Chương 169
Đoạn Linh chỉ khoác hờ chiếc khăn, cơ thể hắn không gầy gò mảnh khảnh mà săn chắc, rắn rỏi, đường cong nam tính mạnh mẽ. Lưng hắn có hai bả vai như cánh bướm, với một đường rãnh sâu hút vào giữa, cong cong rất đẹp. Hai bên hõm eo hơi trũng xuống.
Hơi thở của Đoạn Linh dồn dập, hắn gần như bản năng nuốt lấy nước bọt của nàng. Cảm giác khoái lạc ngập trời bao trùm lấy hắn, khiến hắn không kìm được mà rên khẽ.
Mái tóc dài rũ xuống của Lâm Thính khẽ chạm vào làn da trần của Đoạn Linh, thỉnh thoảng lướt qua, khiến vai hắn khẽ run.
Lâm Thính cố gắng hướng ánh mắt lên phía trên xương quai xanh, tức là nhìn vào mặt hắn: “Đoạn đại nhân, ta thực sự không nghĩ ra cách nào. Nếu ngươi có cách, ta có thể giúp ngươi làm.”
Chuyện này liên quan đến nàng, Đoạn Linh vì nàng mà ra nông nỗi này. Lâm Thính là người hiện đại, không quá coi trọng những chuyện này, cũng không chán ghét việc thân mật với hắn, đành coi như là cứu người vậy.
Đoạn Linh đột nhiên mở choàng mắt, rũ mắt nhìn xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đoạn đại nhân, mạo phạm.” Lâm Thính vội lấy khăn ra băng bó vết thương trên lòng bàn tay cho hắn. Vô tình lướt mắt xuống dưới nước, nàng bất chợt không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.
Đoạn Linh nhìn nàng qua tấm bình phong, hắn cố kiềm chế cơn d·ụ·c hỏa đang thiêu đốt, không muốn để bản thân lại mất kiểm soát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng rên khẽ lọt vào tai Lâm Thính, khiến nàng có chút muốn bỏ chạy.
Một lúc sau, Lâm Thính vừa hôn Đoạn Linh, vừa đưa tay xuống nước, lướt qua chiếc khăn, chạm vào thứ đó. Chiếc khăn theo nước trôi dạt, để lộ cảnh tượng dưới nước.
Từng đợt ngứa ngáy mềm mại dâng trào nơi lồng ngực Đoạn Linh. Hắn đưa tay ôm lấy eo Lâm Thính, cũng nhắm mắt lại, muốn nhiều hơn nữa, không thể kiểm soát mà l**m. l**m đôi môi mềm mại, ấm áp của nàng.
Môi lưỡi họ không ngừng day dưa, nụ hôn ngày càng mãnh liệt, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao.
“Lâm Thất cô nương hãy về đi.”
Thật ra, vẫn còn một cách, đó là nàng giúp Đoạn Linh... Lâm Thính trải qua một hồi giằng xé nội tâm, cuối cùng vẫn tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Ai bảo chén trà kia là do nàng pha chứ?
Hơi thở của Đoạn Linh vẫn còn hỗn loạn, Lâm Thính nghe rõ. Cùng lúc đó, một mùi máu tươi thoang thoảng bay đến, nàng không kịp nghĩ ngợi việc hắn còn chưa mặc y phục, lập tức bước qua tấm bình phong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.