Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
Cô đành đến chiếc cáp phía sau, chịu đựng ánh mắt của bốn người đàn ông, ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu, ngồi xuống chỗ sát bên cạnh.
Cô thử rút tay ra, nhưng vẫn bị giữ chặt.
Ôn Thiệu Hàn lịch sự đưa tay ra nhắc nhở cô: “Bước cẩn thận.”
Chương 45: Nho nhã chỉ là ngụy trang
“Cô đi cùng Bùi tổng và các tiên sinh.”
Trong lòng Đường Điềm dâng lên thiện cảm. Có vẻ những gì viết trong truyện chưa chắc đã là thật. Ôn Thiệu Hàn là người lịch thiệp và nhã nhặn, đâu giống như kiểu “giả vờ nho nhã” như mô tả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngồi ở vị trí trong cùng bên tay trái, Thẩm Yến Lễ theo sau ngồi ngay bên cạnh.
Điều khiến cô sợ hãi nhất lại đến — để quay về biệt thự nghỉ dưỡng, vẫn phải ngồi cáp treo xuống núi.
Cửa cáp treo đóng lại, từ từ đưa họ lên cao.
Đường Điềm đang nghi hoặc, nghe câu nói ấy lại phân tâm: “Tôi vốn khí huyết kém, vừa rồi có làm anh lạnh không?”
Cô muốn lườm anh, nhưng đúng lúc đó cáp treo lại rung lên lần nữa, khiến cô sợ đến nín bặt.
Cáp treo khẽ lắc một cái khiến Đường Điềm suýt kêu lên, nhưng cố kìm lại.
Đường Điềm ngắm nhìn nửa bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn rực rỡ. Càng lên cao, cảnh sắc càng hùng vĩ.
Cô gật đầu căng cứng: “Tôi hơi sợ độ cao.”
Đường Điềm vẫn luôn ghi nhớ mô tả trong truyện về tính cách thất thường của Phó Hi – nói chung là rất đáng sợ.
Đường Điềm: “…” Lẩn kiểu gì cũng không thoát được.
Đường Điềm định nói thêm, nhưng cơn gió bất chợt thổi đến khiến cô không mở nổi mắt. Trên đỉnh núi gió rất lớn, may mà tuyết đã ngừng từ trưa, nếu không giờ này lên đây thật là khổ sở.
Thế là cô đổi sang nắm lấy cổ tay anh. Nhưng không biết vì sao, bàn tay cô lại bị anh nắm trọn lấy.
Bùi Giác lúc này mới liếc nhìn Đường Điềm đang cố gắng chịu đựng nỗi sợ, rồi lại thản nhiên quay mặt ra ngoài ngắm cảnh, gương mặt điển trai vẫn lạnh lùng như thường, không mấy để ý đến sự sợ hãi của cô.
Lúc xuống cáp treo, Đường Điềm không còn quá sợ, nhưng Ôn Thiệu Hàn đã đưa tay ra, nếu cô làm ngơ trước mặt bao nhiêu người thì cũng không phải phép.
Đường Điềm không để ý đến biểu cảm thoáng qua của anh, cũng không nhận ra người vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ mình phía sau là Thẩm Yến Lễ.
Trong đầu Đường Điềm hiện lên cảnh tượng Phó Hi sau này sẽ lấy đoạn video này ra cười nhạo cô vì nhát gan.
Phó Hi hơi sững người, có vẻ không ngờ cô sợ đến mức đó mà lại không hề làm nũng hay than phiền.
Phó Hi có chút xót xa: “Em sợ thế sao không nói sớm? Nếu biết, bọn tôi đã chọn đường khác rồi. Ngắm hoàng hôn lúc nào chẳng được.”
Không đợi cô phản ứng, cửa cáp đã đóng sập lại.
Ôn Thiệu Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, bàn tay như mất cảm giác vì sự mềm mại trong lòng tay.
Anh đi sau lưng cô, trông có vẻ thong thả đẩy cô đi, nhưng thực tế là đang dùng một tay ôm lấy cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Thiệu Hàn từ tốn buông tay: “Tay cô lạnh thật.”
Nhưng cô lại càng không dám nhìn xuống. Hai tay cô vô thức nắm chặt lan can, toàn thân căng cứng. Gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng qua lớp mũ trùm đầu.
Cô né tránh ánh nhìn từ anh, đúng lúc đó, một người đàn ông cao lớn không kém chen vào giữa cô và Phó Hi, ngăn cách hai người.
Phó Hi đối diện nghe thấy thế thì cười khẽ: “Nhìn em thế kia đâu phải là ‘hơi’.”
Tay anh rất ấm, không như tay cô vốn lạnh lẽo.
Bất chợt cô phát hiện Phó Hi đang dùng điện thoại quay cô, vừa quay vừa cười thích thú.
Cáp treo nhanh chóng đến điểm cao nhất. Đường Điềm run rẩy đứng dậy chuẩn bị xuống, Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn là hai người đầu tiên bước xuống.
Khi chuẩn bị rời khỏi đỉnh núi, Đường Điềm phát hiện Phó Hi sắc mặt u ám. Trong cáp treo anh còn vui vẻ quay video cô, không biết từ lúc nào đã mất hết hứng thú với cảnh vật trước mắt, trông như bị bóng tối bao phủ.
Cô ngạc nhiên: “Ôn tiên sinh?”
“Em sợ à?” – Thẩm Yến Lễ ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Cô sợ đến nỗi không thốt nên lời, cũng chẳng hơi sức đâu mà cản anh quay nữa.
Bùi Giác ngồi xuống cạnh Phó Hi, còn Ôn Thiệu Hàn thì ngồi bên cạnh Thẩm Yến Lễ.
Anh dịu dàng cười: “Không sao đâu.”
Cô vội mượn lực bước xuống, vì phía sau vẫn còn người nên không tiện chậm chạp.
Sau khi cảm ơn anh, cô lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm. Dù có sợ độ cao, cô cũng không muốn uổng công đến đây.
Phó Hi không vui lắm, ngồi đối diện Đường Điềm, ánh mắt nhìn lướt qua Thẩm Yến Lễ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như đang suy đoán điều gì đó.
Vài trợ lý lên cáp treo trước cô. Khi Đường Điềm chuẩn bị bước vào thì trợ lý của Bùi Giác ngăn lại, chỉ về chiếc cáp phía sau:
Giờ cô cố giữ yên lặng, hầu như không nói chuyện với ai để tránh rước họa không đáng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đứng bên mấy trợ lý, hít sâu mấy hơi.
Vừa bước xuống, gió liền thổi làm chiếc mũ của cô phồng lên. Cô định đưa tay siết chặt dây mũ thì nhận ra tay vẫn còn bị Ôn Thiệu Hàn nắm.
Thẩm Yến Lễ lạnh nhạt lên tiếng: “Đừng nói nữa, vào trước đi.”
Cô vội kéo mũ lại, siết dây chặt hơn. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là bóng dáng cao lớn của Ôn Thiệu Hàn đang âm thầm chắn gió giúp cô.
Phó Hi cúi mắt, khoé môi cong lên cười nhạt, cũng không vạch trần lời cô nói, chỉ chăm chú nhìn cô, khiến Đường Điềm bỗng cảm thấy bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Điềm cố gắng trấn an mình: “Không sao đâu, sợ một lúc là qua.”
Tâm trí cô đều dồn hết vào việc chống chọi nỗi sợ độ cao, không còn sức đâu mà chú ý đến chuyện khác.
Vì vậy cô không nhận ra được cử chỉ của Thẩm Yến Lễ là đẩy cô hay là đang ôm cô.
Đường Điềm nghĩ anh sợ chậm trễ giờ lên cáp treo nên cũng bắt đầu sốt ruột, nhanh chóng ngồi vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô sợ đến mức tim đập thình thịch. Chứng sợ độ cao đúng là không thể khắc phục nổi, ít nhất với cô là vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.