Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Kỳ Nghỉ
Bùi Giác khựng lại một chút, hơi nhíu mày rồi nhanh chóng dời mắt đi như không có gì xảy ra.
“Chị Ngô, em không có tên trong danh sách lần này cũng không sao, nhưng… Đường Điềm vừa bị Bùi tiên sinh đuổi khỏi phòng, chị thật sự muốn để cô ta đi theo sao?”
Tống Vũ không hiểu vì sao cô lại từ chối. Đây rõ ràng là một việc tốt, người khác cầu còn không được, vậy mà cô lại cứ tìm cách từ chối.
Đường Điềm lại nghĩ, trong cốt truyện, kỳ nghỉ ở nước ngoài nữ chính Liễu Hiểu Chi luôn là người được chọn. Nhưng lần này lại không có nữ chính, liệu có nghĩa là kết cục của vai phản diện như cô cũng có thể thay đổi?
Mới gần đây thôi, Đường Điềm còn bị đuổi ra khỏi phòng vì dám quyến rũ Bùi tiên sinh, giờ cô ta lại có tên trong danh sách? Tại sao?
Phó Hi đang chờ xem Đường Điềm sẽ đứng sau lưng ai. Hôm nay Ôn Thiệu Hàn ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về, anh muốn xem nếu không có Ôn Thiệu Hàn thì Đường Điềm sẽ chọn đứng sau ai.
Còn Tống Vũ thì mừng rỡ khi nghe được thưởng: “Cảm ơn chị Ngô! Em nhất định sẽ chăm sóc các tiên sinh thật tốt!”
“Đợi đã, Lưu Huệ Hoa đổi thành Đường Điềm, Tống Vũ vẫn giữ nguyên.”
Đường Điềm đoán rằng quản gia thường chọn những người ít có tính toán, nên lần này cô cố tình làm ngược lại. Không ngờ… người tới chọn lại là chị Ngô.
Chỉ có Đường Điềm đứng đơ ra như tượng, dáng vẻ chẳng khác nào học sinh sợ bị giáo viên gọi tên trên lớp, chỉ dám cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Nhưng Đường Điềm không nghĩ ngợi gì như anh tưởng, cô đi thẳng tới đứng sau lưng Bùi Giác.
Chị Ngô tỏ vẻ hài lòng, thầm nghĩ: Biết lễ phép, không tệ.
Chị Ngô gật đầu cười, cuối cùng liếc nhìn gương mặt ê chề của Đường Điềm thì hài lòng rời đi.
Lúc này, Đường Điềm giơ tay xin phát biểu.
Chị Ngô nói: “Suất còn lại là của cô.”
“Cô là Tống Vũ? Lần trước nhận thưởng người mới là cô đúng không?”
Nếu cẩn thận từng li từng tí, chắc là… có thể tránh được những chuyện không lường trước, đúng không?
Liễu Hiểu Chi ban đầu cũng nghĩ mình sẽ được chọn nhưng không ngờ chị Ngô chẳng buồn nhắc tới tên cô. Cô ta không được đi, dựa vào đâu Đường Điềm lại được đi?
Hành động của Đường Điềm rất nhỏ, người thường khó mà nhận ra, nhưng chị Ngô thì luôn âm thầm chú ý cô nên mới phát hiện được.
Nhưng chị Ngô lại rất cần một người như vậy – càng không muốn tiếp cận các tiên sinh thì càng đáng tin.
Chị quay sang nhìn Đường Điềm, cô lại phát hiện chị chưa đi, lập tức trở lại dáng vẻ không dám thở mạnh.
Đường Điềm chỉ thấy đau đầu. Rõ ràng vừa mới né được, sao lại quay về chỗ cũ rồi?
Chị Ngô nhìn thấy biểu cảm của cô thì buồn cười, không rõ là cô có muốn đi hay không. Gần đây không nghe nói Đường Điềm gây chuyện gì, có vẻ đã biết sửa sai.
Chị Ngô quay người định rời đi, liếc mắt thì thấy Đường Điềm cuối cùng cũng thở phào một tiếng rất nhỏ.
Lập tức, đám người hầu nhìn cô như nhìn quái vật. Một cơ hội tốt như vậy mà cô lại từ chối?!
Câu nói này khiến chị Ngô chú ý, nhìn Liễu Hiểu Chi, ra hiệu cô ta nói tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đang ăn, ánh mắt anh vô thức liếc thấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn của cô đang nhẹ nhàng bày biện món ăn trước mặt mình.
Rõ ràng không để cô có cơ hội từ chối.
Bởi vì lần trước cô thấy Lưu Huệ Hoa cũng giơ tay tích cực như thế, nhưng cuối cùng quản gia lại chọn cô – người im lặng đứng một bên, khiến cô đảm nhận việc theo hầu các vị tiên sinh khi họ bơi.
Cô còn nhớ trong truyện, nguyên chủ đã cùng Liễu Hiểu Chi ra nước ngoài, nơi đó xảy ra rất nhiều chuyện, khiến mối quan hệ giữa Liễu Hiểu Chi và các nam chính phát triển vượt bậc.
Chị Ngô bật cười, vỗ nhẹ cô ta một cái: “Đường Điềm biết sai mà sửa, giờ làm việc hay bình thường cũng không có vẻ gì là muốn quyến rũ các tiên sinh cả.”
“Cô có chuyện muốn nói?”
Khí thế của Lưu Huệ Hoa lập tức xẹp xuống, không dám nói thêm lời nào. Tự cô tự đưa mình vào đường cụt, trách ai được?
Kỳ nghỉ ở nước ngoài là bước ngoặt. Đường Điềm cảm thấy lần đi này nhất định sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, nên cô mới cố gắng tránh né. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liễu Hiểu Chi tìm đến chị Ngô khi chị ấy đang chuẩn bị rời đi, gương mặt cô ta đầy vẻ uất ức đáng thương: “Chị Ngô, chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, hôm đó em chỉ là tâm trạng không tốt.”
“Được rồi, tôi còn việc, đi trước.”
Nhưng chị Ngô lại nói: “Chuyện này quyết định vậy đi, cô và Tống Vũ cùng đi.”
Tống Vũ quay sang định chia sẻ với Đường Điềm, nhưng lại thấy sắc mặt cô ấy trông rất u ám.
Chị Ngô thay đổi quyết định, Lưu Huệ Hoa nghe xong không chịu nổi.
Cuối cùng, chị Ngô lại liếc nhìn Đường Điềm. Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn không ra là muốn đi hay không.
Đường Điềm không hiểu rõ chị Ngô, cũng không biết tiêu chuẩn chọn người của chị ấy là gì. Nếu cô giơ tay, lỡ chị Ngô chọn cô thật thì biết làm sao?
Giờ ăn trưa, Phó Hi là người đầu tiên đến phòng ăn. Anh ngồi xuống với dáng vẻ thư thái, chờ những người khác đến.
Câu “Đường Điềm chắc là sợ bị đuổi việc nên mới làm bộ như bây giờ” của Liễu Hiểu Chi mắc nghẹn trong cổ, không kịp nói ra, đành nuốt xuống.
Chị Ngô cũng kiên nhẫn giải thích lý do: “Trước kia gây khó dễ cho người mới là Tống Vũ, không phải cô sao?”
“Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi.”
Đường Điềm không dám cử động, vì chị Ngô đang đi về phía cô.
Chương 26: Kỳ Nghỉ
Chị Ngô chẳng buồn nghe giải thích, lần xử lý này cũng xem như cảnh cáo cô ta, tốt nhất là đừng ôm ảo tưởng với các tiên sinh nữa.
Nguyên chủ vì thế mà hoàn toàn biến chất, bắt đầu tìm mọi cách hãm hại nữ chính Liễu Hiểu Chi, không ngừng quyến rũ các tiên sinh, cuối cùng bị đuổi khỏi biệt thự, còn bị vạch trần, trở thành đối tượng bị xã hội ghét bỏ.
Tống Vũ gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn chị Ngô đầy mong chờ.
“Lưu Huệ Hoa, cô theo các tiên sinh ra nước ngoài.”
Phó Hi liếc nhìn sau lưng mình, ánh mắt không mấy vui vẻ dừng lại trên người Đường Điềm phía đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàn tay trắng trẻo mềm mại, cổ tay mảnh như thể chỉ cần bóp nhẹ là gãy, đầu ngón tay hơi ửng hồng… khiến người ta chỉ muốn cắn nhẹ một cái, nhìn cô hoảng loạn ngượng ngùng…
“Cảm ơn chị Ngô!”
Tối hôm qua, khi quản gia hỏi ai muốn đi theo các tiên sinh ra nước ngoài, Đường Điềm đã chủ động giơ tay rất hăng hái. Cô tỏ vẻ sốt sắng, nghĩ rằng làm vậy thì quản gia sẽ không chọn mình.
Lưu Huệ Hoa mừng rỡ khôn xiết, cố gắng che giấu niềm vui đang dâng trào trong lòng, sợ chị Ngô lại đổi ý.
Đường Điềm không hiểu vì sao chị Ngô không chọn Liễu Hiểu Chi. Trong nguyên tác, lần nào Liễu Hiểu Chi cũng đi theo các tiên sinh ra nước ngoài. Nơi nào có nam chính, nơi đó có nữ chính.
Cô ta rất tức giận, tại sao lại đổi thành Đường Điềm?!
Câu trả lời không ai biết. Đường Điềm vẫn còn nhiều lo lắng, cô thật sự rất muốn tránh khỏi kết cục trong nguyên tác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta nghĩ rằng chị Ngô đã nghe lọt tai, cân nhắc kỹ rồi nói tiếp: “Ở nước ngoài không giống ở đây, không có chị quản lý, không có ai kiềm chế, Đường Điềm sẽ làm gì… chẳng ai biết được.”
Chị Ngô dừng bước, lại quay sang nhìn Lưu Huệ Hoa, chợt nhớ ra chuyện trước đó cô ta từng làm khó người mới là Tống Vũ. Suy đi tính lại, việc sắp xếp hai người này cùng đi thật sự không ổn.
Đường Điềm: “…” Cuối cùng, dù trốn tránh cỡ nào thì cô – nhân vật phản diện độc ác – vẫn phải đi.
Đường Điềm gật đầu: “Chị Ngô, tôi không thích hợp đi, mong chị chọn người khác.”
Tống Vũ vui vẻ vô cùng. Được đi chơi ở nước ngoài cùng các tiên sinh, còn được ngồi máy bay riêng, an toàn lại được đảm bảo, làm người hầu ở biệt thự này đúng là có phúc.
Mắt Đường Điềm sáng lên, nhưng rồi lại chợt tối xuống. So với mạng sống, nửa tháng lương có là gì.
Dù là người giúp việc mới hay cũ, ai cũng nhìn chị Ngô với ánh mắt đầy hy vọng.
Còn bên kia, Tống Vũ đang phấn khích nhẩm tính trong đầu: nửa tháng lương! Vậy tháng này cô ấy sẽ được…
Ánh mắt của chị Ngô dừng lại trên người Liễu Hiểu Chi, cô ta xấu hổ cúi đầu xuống.
May mà chị Ngô dừng lại trước mặt Tống Vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh từ tốn ngồi xuống, Đường Điềm đưa khăn ấm cho anh, anh nhận lấy, lau tay rồi bắt đầu dùng bữa.
“Chị Ngô, rõ ràng lúc đầu chị chọn tôi, sao lại đổi ý?”
Ngay cả Liễu Hiểu Chi - người suýt chút nữa bị đuổi việc cũng vậy. Năm ngoái cô ta đã được chọn nên năm nay đương nhiên cô ta cũng muốn đi.
Chị Ngô chỉ có chút thời gian ghé qua, chị ấy bận nhiều việc, không rảnh để lo mấy chuyện này.
Chỉ vì Lưu Huệ Hoa đã đứng sau lưng Phó Hi, còn phía sau Thẩm Yến Lễ thì mặc định là chỗ của Liễu Hiểu Chi, nên cô đương nhiên sẽ không chọn Thẩm Yến Lễ.
Vẻ mặt Đường Điềm có chút hoảng hốt, cô rõ ràng là không muốn đi.
Đường Điềm và Lưu Huệ Hoa đến sau.
“Chị Đường Điềm, chị thật sự không muốn đi nước ngoài nghỉ dưỡng cùng các tiên sinh sao?”
Bùi Giác bước vào phòng ăn, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Đường Điềm vài giây rồi mới dời đi.
Đường Điềm gật đầu, tâm trạng nặng nề. Đến nước này rồi, cô chỉ có thể nhanh chóng chấp nhận sự thật, nghĩ xem làm sao để tránh được số phận bị "xử đẹp".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.