Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Chính là cô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chính là cô


Tống Vũ càng nói càng hiểu vì sao chị Đường Điềm trước đây lại muốn quyến rũ các vị tiên sinh.

Quản gia đi khuất, không hề để lại chút cơ hội thương lượng nào cho hai người.

Còn chuyện quản gia nói sau này cả ba vị tiên sinh còn lại cô cũng phải đi cùng… Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ hiếm khi xuống bơi, nên không cần lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Quản gia…” Lưu Huệ Hoa không thể tin nổi mà mở to mắt nhìn quản gia. Rõ ràng cô ta đã nhận việc, tại sao lại không để cô ta đi mà lại giao cho Đường Điềm – người chẳng hề muốn đi?

Biểu cảm của Lưu Huệ Hoa lập tức sụp đổ, cô ta tưởng mình nghe nhầm. Thấy Đường Điềm nhíu đôi mày đẹp tỏ ý phản kháng, cô ta mới xác nhận không hề nghe sai – người được giao nhiệm vụ là Đường Điềm, không phải mình.

Quản gia không hề dao động: “Chuyện này đã quyết định rồi, ai làm việc nấy đi.” Nói xong, bà ấy lại bận rộn đi dặn dò những người giúp việc khác.

“Hơn nữa, mấy vị tiên sinh ai cũng quyền thế, giàu có, nổi tiếng, lại cao ráo đẹp trai, dù là trong giới giải trí hay thương trường đều có sức ảnh hưởng cực lớn. Người như vậy, ai mà không thích? Ai mà không động lòng? Có mấy ai có thể miễn nhiễm được chứ?”

Nghĩ đến việc ngày mai phải canh chừng Phó Hi, đầu Đường Điềm liền đau nhức. Phó Hi… cái miệng của anh nổi tiếng độc địa, không biết từ khi nào lại bắt đầu thích trêu chọc cô, như thể đó là thú vui mới của anh vậy.

Đường Điềm thật ra lại muốn bị đuổi việc, như thế sẽ không phải trả phí vi phạm hợp đồng, còn có thể thuận lợi thoát khỏi số phận nữ phụ độc ác trong truyện.

Tống Vũ không biết nên nói gì, môi mấp máy nhưng chẳng phát ra tiếng.

“Vì vậy, chị không có nỗi khổ gì, cũng không có hiểu lầm nào ở đây.”

“Tóm lại, em sẽ luôn đứng về phía chị Đường Điềm.” Dù người khác có nói gì đi nữa.

Đường Điềm bình tĩnh đáp lại: “Là cô muốn quyến rũ họ thì có. Có thì nói thẳng ra đi, nhìn bộ dạng cuống lên lúc nãy của cô kìa. Chỉ tiếc quản gia nhìn thấu tâm tư của cô nên mới giao việc cho tôi.”

Lưu Huệ Hoa bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho giận tím mặt: “Cô! Cô đừng tưởng lại muốn quyến rũ mấy vị tiên sinh. Nếu không tôi sẽ đến mách với chị Ngô, để chị ấy đuổi việc cô!”

Tống Vũ: “…Chị Đường Điềm, quá khứ là quá khứ.” Hiện tại và tương lai chị không còn quyến rũ ai nữa thì sẽ không bị sa thải.

Lưu Huệ Hoa tức đến mức như muốn nhào đến cắn cô: “Đường Điềm! Cô đừng có đắc ý! Đợi tôi bắt được bằng chứng cô quyến rũ các vị tiên sinh, cô sẽ bị chị Ngô đuổi việc!”

Cô lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Huệ Hoa: “So với cô thì tôi may hơn thật.”

Đường Điềm: “!” Cô sắp nổ tung rồi. Sao càng từ chối lại càng bị giao thêm việc thế này?!

Quản gia càng kiên định hơn: “Chính là cô. Sau này khi các tiên sinh đi bơi, đều sẽ do cô phụ trách.”

Hơn nữa sau khi rời khỏi biệt thự, cô sẽ có một khoản tiền tiết kiệm kha khá, có thể mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc đời ung dung tự tại.

Giọng cô rất rõ ràng, thẳng thắn thừa nhận mình từng có ý đồ đó.

“Quản gia, ngày mai để tôi theo cùng Phó tiên sinh.”

Cô nở nụ cười rạng rỡ với Tống Vũ: “Cảm ơn em.”

Đường Điềm thật sự không ngờ chỉ vì một hành động tử tế hôm trước mà lại có được một người bạn.

“Chị Đường Điềm…” Tống Vũ tưởng cô tức đến mức lặng thinh.

Đường Điềm bật cười khẽ: “Những lời này đừng để người thứ ba nghe thấy, không thì lại tưởng hai chúng ta đang âm mưu quyến rũ các tiên sinh.”

Cô thật ra đã nghĩ đến việc giả vờ quyến rũ mấy nhân vật chính để bị đuổi việc, nhưng lại lo sẽ lặp lại cái kết bi thảm như trong nguyên tác, vì dù sao cô cũng đang sống trong thân phận nữ phụ độc ác.

Thế nên cô mới định cứ yên ổn làm việc đến khi hết hợp đồng. Giờ chỉ còn năm tháng nữa thôi, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh rắc rối, bình an vượt qua khoảng thời gian đó là được.

Đường Điềm vốn đã phiền não, nghe lời châm chọc của cô ta càng thêm khó chịu.

Quản gia lúc này mới thở dài một hơi: “Tốt nhất là cô nên dừng suy nghĩ gì đó với Phó tiên sinh đi.”

Trong lúc kể, Tống Vũ luôn để ý đến biểu cảm của Đường Điềm.

“Tống Vũ, những lời của Liễu Hiểu Chi là thật.” Tuy chuyện đó là do nguyên chủ gây ra, nhưng giờ cô chính là nguyên chủ.

Lưu Huệ Hoa sững người, rồi lại nhớ đến những hành vi trước kia của cô, liền nghĩ chắc chắn Đường Điềm đang âm mưu gì đó – ví dụ như đến lúc đó sẽ kéo cô ta c·h·ế·t chung…

Đường Điềm thì một vạn lần không muốn. Việc đưa đồ ăn vào phòng Phó Hi xong rồi rời đi thì còn đỡ, chứ phải đứng bên hồ bơi canh chừng anh, còn phải luôn sẵn sàng đưa khăn tắm thì hoàn toàn khác.

Phản ứng của Lưu Huệ Hoa lại khác hoàn toàn với Đường Điềm. Phó Hi là người mà Lưu Huệ Hoa thầm mến, đương nhiên cô ta muốn tiếp cận anh, thế nên cô ta lập tức giơ tay rất nhanh.

Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải cô đi.

“Quản gia, tôi không muốn đi.” Đường Điềm thẳng thắn bày tỏ sự không tình nguyện.

Cú đòn nhan sắc bất ngờ trước mắt khiến Tống Vũ mở to mắt, nín thở vì sợ phá hỏng khoảnh khắc mỹ lệ này.

Đường Điềm tắt vòi nước, đặt khay đã rửa sạch lên giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Điềm lại nói: “Trước kia chị thật sự có ý định quyến rũ mấy vị tiên sinh, muốn có được sự giàu sang, để đạt được bước nhảy vọt về tầng lớp xã hội.”

Tống Vũ cảm thấy chị Đường Điềm rất xứng đôi với bất kỳ vị tiên sinh nào. Cô chưa từng gặp ai đẹp rực rỡ như chị ấy cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Vũ vội đảo mắt nhìn quanh. May mà lúc này trong quầy trái cây chỉ có cô ấy và chị Đường Điềm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đường Điềm, ngày mai cô đến theo cùng Phó tiên sinh. Có chuyện gì thì đến tìm tôi.” Quản gia trực tiếp chỉ đích danh Đường Điềm.

Tống Vũ ngạc nhiên đến trợn mắt, bị sự thẳng thắn của cô làm cho chấn động.

“Quản gia, có thể đổi người khác được không?” Đường Điềm do dự vài giây, cuối cùng vẫn hỏi ra.

Đường Điềm nói tiếp: “Nhưng sau đó chị nhận ra việc làm này hết sức viển vông nên đã từ bỏ. Giờ chị chỉ chuyên tâm làm việc, không còn ôm ảo tưởng gì với các vị tiên sinh nữa.”

“Cô cứ đi tìm đi, nếu cô khiến chị Ngô đuổi tôi, tôi còn phải cảm ơn cô đấy.”

Rõ ràng đến vậy, còn ai không nhìn ra? Với cái kiểu ấy, sao bà ấy có thể yên tâm để Lưu Huệ Hoa đi cùng Phó tiên sinh? Tuy rằng Phó tiên sinh sẽ chẳng để tâm đến cô ta, nhưng đối với cậu ấy, đó vẫn là một gánh nặng.

Lúc này, Tống Vũ đi vào quầy trái cây, trông có vẻ đang mang tâm sự. Nhìn thấy Đường Điềm đang rửa khay, cô ấy lập tức đến gần, kể hết những chuyện mà tối qua Liễu Hiểu Chi đã nói với cô.

Nghe xong lời cô vừa nói, Tống Vũ càng thêm tin tưởng chị Đường Điềm là người tốt.

Đường Điềm rẽ vào một khúc quanh rồi quay lại quầy bar, chuẩn bị rửa khay vừa dùng.

Lúc này, Lưu Huệ Hoa lập tức chen lời: “Quản gia, cô ấy không muốn thì để tôi đi!” Đây là cơ hội ngàn vàng, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Đường Điềm.

Lưu Huệ Hoa tức đến không chịu nổi, nhưng lại không thể không nhượng bộ. Cô ta lườm Đường Điềm một cái đầy bất mãn: Cuối cùng vẫn là để cô được lợi!

“Tôi mới không bị cô dắt mũi đâu.” Lưu Huệ Hoa thấy không đấu lại được, chỉ đành ôm một bụng tức giận bỏ đi.

Không ngờ quản gia lại liếc nhìn Lưu Huệ Hoa đang háo hức giơ tay, sau đó lại quay sang nhìn Đường Điềm – người rõ ràng thở phào như trút được gánh nặng.

Chương 16: Chính là cô

“Chị Đường Điềm, em biết chị nhất định có nỗi khổ riêng hoặc là hiểu lầm gì đó…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ tưởng cô sẽ tức giận, không ngờ nghe xong rồi sắc mặt vẫn chẳng thay đổi.

Đường Điềm thật không ngờ Tống Vũ lại nói như vậy, cô còn tưởng đối phương sẽ tránh xa mình, không ngờ…

“Cô đúng là may mắn thật đấy.” Lưu Huệ Hoa tức giận mỉa mai Đường Điềm.

Khi nói mấy câu vừa rồi, vẻ mặt và giọng nói của Đường Điềm đều rất nghiêm túc, như thể… cô không hề nói đùa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chính là cô