Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125: Dũng khí

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Dũng khí


Sau bữa cơm, Bùi Giác bị ba gọi vào thư phòng. Đường Điềm ngồi ở phòng khách dưới lầu, ông bà nội cũng lặng lẽ rời đi để không gây áp lực cho cô.

Đường Điềm nhìn anh nhíu mày, cố nén h*m m**n.

Ánh mắt bà không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, khẽ cười: “Đây là quà gặp mặt từ nhà họ Bùi, mười tỷ.”

Ba anh nghiêm túc hỏi: “Khi nào kết hôn?”

Đường Điềm rất đồng tình. Nhưng sau khi ở bên cô, anh đã không còn là một kẻ cuồng công việc như trước, dành nhiều thời gian cho cô hơn hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời vừa dứt, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, trong không gian mờ tối của xe, giọng nói anh lại càng thêm quyến rũ.

Cô nhìn anh, ánh mắt trong veo chứa đầy xúc động, siết chặt eo anh.

Bùi Giác gật đầu: “Con biết rồi, ba.”

Bùi Giác ngồi vào ghế lái, kéo cô vào lòng, siết chặt bàn tay mềm mại của cô.

Anh hôn nhẹ lên má cô, yết hầu khẽ chuyển động: “Hôm nay là ngày lễ, anh đặc biệt muốn được ở bên em.”

Ông nội gật đầu khen ngợi: “Bùi tiểu tử, làm tốt lắm.”

Cô không nhịn được phát ra tiếng “ưm” khẽ, cơ thể mềm nhũn, chủ động ngẩng đầu hòa vào nụ hôn nóng bỏng.

Cha anh lúc này mới gật đầu hài lòng: “Ở bên nhau thì phải tôn trọng nhau, đừng gia trưởng quá, như thế chỉ phá hỏng tình cảm thôi, chẳng có lợi ích gì cả.”

“Tất nhiên, hai bác tuyệt không ép hôn. Chỉ muốn nói rằng, nhà bác đã xem con là con dâu rồi. Không cần khách sáo, nhà bác cũng chẳng có nhiều quy tắc, cứ yên tâm yêu đương.”

Mẹ Bùi Giác lấy ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt cô. Những con số trên đó khiến Đường Điềm ngơ ngác.

Đường Điềm là người rất nhạy cảm, nhưng lại không cảm thấy bị dò xét hay bị coi thường.

Mẹ Bùi Giác gật đầu cười: “Cả nhà bác đều hy vọng con có thể tiếp tục ở bên nó, và tiến tới hôn nhân.”

Cha anh dặn dò: “Ừ, phải đối xử tốt với cô bé đó, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc. Ai mà chịu được một người chồng suốt ngày chỉ biết làm việc, không quan tâm đến gia đình chứ?”

Bùi Giác bình tĩnh ôm cô vào lòng, giọng trầm ổn: “Bên ngoài lạnh, vào xe đi.”

Có vẻ như bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho rung động, anh bật cười, hai tay ôm chặt cô hơn nữa.

Đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng ý cười: “Không có gì muốn nói với anh sao?”

Vài ngày sau, Bùi Giác đưa cô về nhà chính. Biệt thự nhà họ Phó là một trang viên lớn, trong đó có cả bò ngựa được thả tự do, c·h·ó mèo nuôi cũng được chăm sóc rất tốt.

Mẹ Bùi Giác nói tiền không quan trọng: “Nhà bác chỉ mong con đừng buông tay. Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng thích ai, cả nhà từng nghĩ nó sẽ không yêu ai cả. Nó chỉ biết làm việc, ngoài công việc thì vẫn là công việc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô thẹn thùng vỗ nhẹ vào tay anh, rồi rúc vào lồng ngực anh. Nhịp thở của cô hòa cùng nhịp tim anh, hai người quấn quýt khăng khít.

Đường Điềm gật đầu: “Cảm ơn bác gái.”

Mẹ Bùi Giác bảo: “Đàn ông thì thế nào cũng được, nhưng con gái thì phải chọn nơi mình thích mới được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba anh vẫn rất yên tâm về anh, chỉ hy vọng cô bé đó đừng chê con trai mình quá nghiêm túc, suốt ngày chỉ biết làm việc.

Cô ôm anh, cảm giác an toàn và đáng tin cậy ấy tràn ngập khắp tâm trí và thể xác cô.

Chuyện hẹn hò giữa cô và Bùi Giác, Đường Điềm không muốn công khai. Bùi Giác tôn trọng cô, chờ cô sẵn sàng.

Đường Điềm tròn xoe mắt: “Mười… mười tỷ?! Quà gặp mặt ạ??”

Ba mẹ anh không ngừng nhìn trộm, chẳng dám nhìn thẳng hai người vì sợ làm con dâu tương lai thấy gò bó.

Có lẽ chính sự điềm đạm của anh đã khiến trái tim cô cũng dần bình ổn.

Anh khàn giọng dỗ dành: “Chỉ sau khi kết hôn, anh mới đi xa hơn được. Anh muốn chịu trách nhiệm với em.”

Bùi Giác xoay quả hồ lô trong tay, giọng điềm tĩnh: “Mọi người đừng thúc quá, kẻo làm cô ấy sợ. Khi nào cầu hôn con sẽ báo.”

Tầng hai, trong thư phòng, Bùi Giác ngồi trên ghế sofa, chân dài vắt chéo, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã và cao quý.

Tầm mắt bị che khuất, Bùi Giác hôn lên môi cô. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* làn da bên tai và sau gáy, anh hôn sâu vào đôi môi mềm mại.

Mẹ Bùi Giác nắm tay cô, càng nhìn càng hài lòng. Ánh mắt con trai quả nhiên không tệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Giác ung dung trò chuyện với ông về chuyện công ty Bùi thị, cố tình đánh lạc hướng để mọi người bớt tập trung vào Đường Điềm.

“Từ nhỏ tính tình Giác Giác đã độc lập, có chính kiến, có thể sẽ có lúc không chăm sóc chu đáo, nếu ấm ức thì cứ nói với hai bác, để bác dạy nó, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai đứa.”

Bùi Giác đáp giọng trầm: “Ba yên tâm, con đã phân chia thời gian để ở bên cô ấy rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù vậy, Bùi Giác không chuyển đến sống cùng. Hai người thường xuyên hôn nhau, thậm chí có lúc không kiềm chế được, nhưng anh chưa từng tiến xa hơn.

Chương 125: Dũng khí

Điều đó khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn, Bùi Giác luôn giúp cô giải tỏa căng thẳng, không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Cô khẽ “ừ” một tiếng, căng thẳng xen lẫn thẹn thùng.

Trong xe vang lên tiếng hôn kéo dài không dứt. Khi Bùi Giác buông cô ra, cô xấu hổ đến mức vùi mặt vào hõm cổ anh.

Anh khẽ hừ, cười nhẹ: “Em cứ như vậy, anh thật sự sẽ mất kiểm soát đấy.”

“Bác gái, cháu cũng thật lòng thích anh ấy, nên số tiền này cháu không thể nhận.”

Mẹ Bùi Giác nói: “Quà gặp mặt nhất định phải nhận. Còn chuyện chọn nhà để ở sau kết hôn, con có thể chọn vài chỗ mà con thích. Hai bác thích nuôi mèo c·h·ó, động vật, nhưng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai đứa. Sau này nếu Giác Giác có chỗ nào chưa tốt, cứ nói với hai bác.”

Trong xe ấm áp, không khí mập mờ, cô cũng chẳng biết nên nói gì.

Đường Điềm vội nói: “Cháu không sao đâu ạ, chỗ nào cũng được.”

Đường Điềm vội xua tay: “Bác gái, Bùi Giác đối xử với cháu rất tốt, hơn nữa số tiền này, cháu không thể nhận được.”

Giọng anh khàn khàn: “Thật muốn tìm mọi cách để ăn sạch em.”

Trong tháng đầu tiên ở bên nhau, Đường Điềm dọn vào căn hộ cao cấp mà Bùi Giác mua cho cô. Trước đó nơi cô ở hay bị ngập nước, anh cũng không yên tâm để cô tiếp tục sống ở đó.

Dũng khí của Đường Điềm vừa rồi tan biến sạch sẽ, tai đỏ bừng, được anh đỡ lên ghế phụ mà không dám nhìn anh.

Đường Điềm không dám nhìn thẳng anh: “Em… đồng ý ở bên anh.”

Đường Điềm vẫn ôm lấy anh không buông, Bùi Giác hôn lên trán cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Dũng khí