Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 104: Tạp Niệm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Tạp Niệm


Phó Hi nghĩ thư ký Hà đi lấy tài liệu, buồn chán đứng dậy rời khỏi văn phòng của ba mình.

Dây áo bị anh gạt xuống, nhưng giọng nói anh vẫn bình thản như mọi khi.

Anh đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra xa. Một lúc sau, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Đường Điềm, hỏi cô đang làm gì.

Nói xong, Phó Hi bế cô lên, ánh mắt tối tăm lướt từ gương mặt cô xuống phía dưới.

Đường Điềm gật đầu: “Thấy có khách, em không muốn làm phiền.”

“Tôi rảnh, tôi mang đến ngay.”

Điều đó khiến Phó Hi cảm thấy không an toàn, cứ nghĩ rằng cô không hề có ý định kết hôn với mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặt Đường Điềm sửng sốt vài giây, sau đó bình tĩnh lại, thầm nghĩ: Chuyện nên đến thì vẫn đến thôi.

Đường Điềm dần quen với cuộc sống có anh bên cạnh, thường xuyên nũng nịu trong lòng anh. Mỗi khi cô như vậy, trái tim Phó Hi lại như tan chảy.

Kết quả điều tra này chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào lòng gia đình Phó Hi. Trước đó họ còn vui mừng vì Phó Hi độc thân lâu như vậy cuối cùng cũng chịu có bạn gái.

Tình huống như vậy, cô tuyệt đối phải tránh mặt.

Cô cố gắng gạt tay anh ra, dù anh không dùng sức nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều đó khiến nhà họ Phó không khỏi nghi ngờ: phải chăng cô gái kia đến với Phó Hi chỉ vì tiền, động cơ không trong sáng?

Cô đợi một lát trong phòng ngủ, sau đó nghe tiếng xe ngoài cửa vang lên, liền đứng dậy xuống lầu đến phòng ăn. Cô vẫn chưa kịp ăn sáng.

“Cô Đường, ba của Phó tổng muốn mời cô vào.”

Đường Điềm liếc nhìn nút tầng 32 sáng lên, thầm cảm khái nhà họ Phó đúng là quyền thế hiển hách.

Từ sau lần suýt chút nữa chạm mặt Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ, cô càng trở nên thận trọng, cố gắng tránh những tình huống như thế.

Dưới lầu, trên đường đến phòng ăn, cô vô tình chạm mặt Phó Hi.

Khi tin nhắn gửi đi, Đường Điềm đã xuống xe. Điện thoại để trong áo khoác, lúc đang đi nên cô không nhận ra rung động.

Gia đình Phó Hi sớm đã biết anh đang yêu, lập tức âm thầm điều tra về Đường Điềm. Kết quả phát hiện bạn gái anh từng làm người giúp việc, học vấn bình thường, hoàn cảnh gia đình càng không muốn nói đến.

Đường Điềm cầm tài liệu, vì thời tiết lạnh nên cô mặc thêm áo khoác dài màu cà phê và mang đôi bốt ngắn phong cách Anh, rồi mang tài liệu rời khỏi biệt thự.

Thư ký Hà lại không nhận, mà ra hiệu mời cô vào văn phòng.

Đường Điềm giơ tay vỗ trán, tự nhủ: Về sau nên xem ít phim truyền hình thôi, suốt ngày nghĩ linh tinh.

Bữa sáng hôm ấy, cô vẫn ăn trong vòng tay anh.

Phó Hi hôn nhẹ lên má cô, khẽ hỏi: “Vừa rồi em xuống dưới à?”

Hôm ấy, Phó Hi đến tập đoàn Phó thị, còn Đường Điềm thì đang tỉ mỉ chăm sóc hoa trong vườn sau.

Cô cắn môi, vội vàng kéo dây áo trở lại lên vai.

Cô nhanh chóng bước lên tầng hai, trong thư phòng quả nhiên có một tập tài liệu đặt trên bàn.

Tuy vậy, họ vẫn chọn không can thiệp. Dù sao Phó Hi chưa từng yêu ai, giờ mới có được mối tình đầu, họ không muốn phá hỏng chuyện tình cảm này.

Bước vào sảnh chính của Tập đoàn Phó thị, lập tức có người ra đón tiếp cô, lịch sự dẫn cô đến thang máy riêng, còn nhiệt tình bấm nút giùm.

Điện thoại đặt trên bàn bên cạnh vang lên, cô đặt kéo xuống, tháo găng tay ra.

“Cô Đường, Phó tổng để quên tài liệu trong thư phòng, phiền cô mang đến Tập đoàn Phó thị được không? Không biết cô có thời gian không?”

Anh bóp cổ cô: “Đừng mong tôi chia tay với em! Tôi sẽ không tha cho em đâu! Sau này đừng mơ ra khỏi cửa!”

Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi từ thư ký của Phó Hi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy trong lòng rất bận tâm vì sự do dự của cô, nhưng anh lại không nỡ ép buộc.

Phó Hi cũng muốn vậy, nhưng Đường Điềm suy nghĩ rất nhiều, mãi vẫn chưa gật đầu đồng ý.

Đường Điềm đoán anh vẫn để ý chuyện cô từng quyến rũ ba người kia ở biệt thự.

Chắc là đột nhiên tới chơi, nếu không Phó Hi chắc chắn sẽ báo trước với cô.

May mà cô chưa đi quá nhanh, có lẽ họ chưa kịp nhìn rõ mặt cô.

Đường Điềm đưa tài liệu cho anh: “Tôi không vào đâu, phiền anh chuyển cho Phó Hi.”

Tại Tập đoàn Phó thị, ba của Phó Hi đang cười nói với Bùi Giác, Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn.

Đôi mắt đào hoa của Phó Hi chậm rãi nhìn ngắm bộ đồ cô đang mặc, sải bước tới gần, tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.

Đường Điềm cố gắng trấn tĩnh tâm trạng căng thẳng, trốn sau cột nhà, trong lòng hoảng hốt: Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ… tới lúc nào vậy?

Thấy cô xuất hiện, anh mỉm cười lễ phép: “Cô Đường, mời đi lối này.”

Ngoài gương mặt xinh đẹp quá mức, thì chẳng có gì nổi bật.

Đường Điềm thỉnh thoảng cùng Phó Hi đi du lịch, cuộc sống không có gì phiền não. Hai người họ vẫn luôn ngọt ngào, ngoại trừ việc anh luôn “ăn không no”, còn lại đều dịu dàng ân ái, ấm áp hoàn hảo.

Cô không nghi ngờ gì cả, nghĩ rằng tài liệu quan trọng đến mức thư ký Hà cũng không kịp quay lại lấy.

Đến lúc đó, anh không buông bỏ được, không chịu chia tay, lại cũng không thể hoàn toàn bỏ qua, chẳng những anh sẽ đau khổ, mà cô với tư cách là người trong cuộc không thể tránh khỏi ảnh hưởng. Kết quả chỉ làm khổ nhau mà thôi.

Tình cảm ổn định của họ cũng khiến người nhà Phó Hi chú ý.

Tình cảm giữa cô và Phó Hi đã ổn định suốt nửa năm.

“Hôm nay mặc thế này trông cũng đẹp đấy.”

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 32. Cô bước ra, thư ký Hà đã đứng đợi sẵn ngoài cửa.

Phó Hi yêu cô, chính vì quá yêu nên không thể không để tâm đến chuyện bạn gái cũ từng qua lại với bạn thân của mình.

Tài xế đã đậu xe sẵn ở cổng, đợi cô lên xe rồi chở thẳng đến Tập đoàn Phó thị.

Dòng suy nghĩ rất nhanh đã bị anh làm gián đoạn, cô xấu hổ liên tục đẩy anh ra. Biệt thự lúc này không có ai, nhưng rõ ràng anh lại quá mức phóng túng.

Thời gian trôi qua, gia đình họ Phó nhận thấy sự thay đổi của anh: tính cách trở nên dịu dàng, nụ cười cũng nhiều hơn trước.

Họ dần mềm lòng, bắt đầu bỏ qua chuyện hoàn cảnh nhà gái, thậm chí còn hối thúc Phó Hi dẫn Đường Điềm về nhà ăn cơm.

Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Phó Hi say đến mức mất kiểm soát, cô lo lắng đến gần đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, nhưng lại bị anh đẩy mạnh ra, giận dữ hét lên:

Nào ngờ thân phận của đối phương lại cách biệt quá lớn với nhà họ Phó, thậm chí từng làm người giúp việc.

“Không ngờ em lại từng ngủ với anh em của tôi! Em đúng là loại đàn bà không tiết tháo!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Điềm vội vã quay lại tầng hai. Thẩm Yến Lễ không nhớ ra cô, nên cũng không cần quá căng thẳng, nhưng… sau khi Ôn Thiệu Hàn bị xóa ký ức, anh lại biết giữa họ từng có quan hệ.

Cô bắt máy: “Thư ký Hà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nói: “Trước tiên đi ăn sáng đã.”

“Ừ, không gặp bọn họ càng tốt.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Tạp Niệm