Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 679: Chương 679
Tống Thời Hạ nhắc nhở một câu:
“Thứ vô ơn thì đã tiễn đi rồi mà, Hoắc Lễ muốn ở lại, hẳn đã thấy rõ bản chất ích kỉ của người mẹ ruột.
Khi người lớn trò chuyện ngoài phòng khách, mấy cậu nhóc đã kéo nhau vào phòng chơi.
“Thường ngày nó chỉ thích ngồi một mình đọc sách, đọc có hiểu được không đều thích cầm xem, Hoắc Khải phiền nó lắm rồi.”
Tống Thời Hạ nhìn theo bóng dáng cậu bé, nhận xét: “Nhóc này nhà cô có vẻ hơi hướng nội.”
Trần Kiều ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng lại đang tính về nhà sẽ lấy thẻ thư viện của Hoắc Khải để đưa cho Hoắc Lễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Kiều thoáng xao động, nhưng nỗi hậm hực trước kia còn chưa tan, vẫn cứng miệng:
Chương 679: Chương 679
Trần Kiều không quá để tâm, nói:
Trần Kiều biết rõ ngày sau Hoắc Lễ lợi hại thế nào, nhưng cô ta đã quá thất vọng với nhà họ Hoắc.
Quý Dương và Quý Nguyên thấy Hoắc Lễ đang đọc sách bèn ghé sát lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có gà miếng, khoai tây chiên, gà giòn không xương, gà viên chiên, hai người từng ăn chưa?”
“Ngay cả Hoắc Khải là cha ruột nó cũng chẳng quan tâm thì mẹ kế như tôi càng không dám nhúng tay đâu.”
“Mau qua xem ‘Tế Công’ này, hôm tết thím có xem một tập ở nhà người ta, xem xong ruột gan cứ cồn cào cả lên, chỉ chờ Tiểu Tống về để xem tiếp.”
Hoắc Lễ ngẩng lên nhìn hai nhóc con một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
Trước khi mẹ chồng tới đây ở, phòng này là phòng đọc sách của Tống Thời Hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
DTV
Đi theo mẹ ruột không bằng ở cùng mẹ kế, nó đã có ý nghĩ đó tức là đã biết cô tốt với nó mà, hẳn đều ghi nhớ trong lòng cả.”
Quý Nguyên tò mò chớp chớp mắt: “Anh đọc sách ba em có hiểu không?”
Trần Kiều cười nhạo:
Tống Thời Hạ cũng đã nhận ra Trần Kiều chỉ mạnh miệng, nếu thật sự không thích Hoắc Lễ thì sao còn chịu dẫn sang nhà cô chơi.
Khi Hàn Dung chuyển về đây trông con cho cô, thấy bà lên xuống cầu thang không tiện, cô bèn sửa phòng này thành phòng ngủ cho bà.
Tôi chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc các mặt ăn mặc, sinh hoạt, những cái khác không phải việc của tôi.”
Quý Nguyên nghiêng đầu thắc mắc: “Thế thì anh còn muốn đọc làm gì?”
Hoắc Lễ mím môi: “Có mấy chỗ đọc không hiểu.”
Thằng bé thích đọc sách thì tạo điều kiện cho nó tới thư viện đọc thoải mái đi, như vậy là mình đã tận tâm lắm rồi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới mình nữa.
Thím Phùng vừa xem tivi vừa nghe Tiểu Tống và Trần Kiều trò chuyện về người trong thôn, thỉnh thoảng cũng xen vào bình luận đôi câu.
“Giáo sư Quý nhà tôi hồi nhỏ cũng thích đọc sách, cô có thể dẫn thằng bé đi kiểm tra thử, chưa biết chừng lại là một thần đồng.”
Tống Thời Hạ lắc đầu cười bảo:
Tống Thời Hạ bê khay đồ ăn vặt mà mình đã chuẩn bị lên.
Thím Phùng đã dò được kênh truyền hình.
“Giờ nó mới học tiểu học, nếu thật sự thông minh thì cứ chờ thêm một, hai năm nữa, giáo viên cũng sẽ phát hiện thôi.
Phòng của Hàn Dung ở tầng một có nửa mặt tường là tủ kính đựng sách.
“Rồi rồi, làm gì có chuyện gì quan trọng bằng chuyện kiếm tiền của cô Trần đây được, đúng không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con của Lý Mộng Tuyền toàn thứ vô ơn bạc bẽo, dù có là thiên tài cũng đâu liên quan gì đến mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.