Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 464: Chương 464
“Lần này chúng ta trở về lại có cả kinh phí mua vé tàu, còn là vé giường nằm, tôi mới chỉ đi xe giường nằm có ba lần thôi.”
“Không giống nhau mà, em đang nói về những ngày có xe hơi đưa đón, mỗi ngày đều đau đầu không biết chọn chiếc xe nào trong gara, kiểu như thế đấy.”
Ở ghế sau xe có một hộp các tông lớn, trong đó để các loại đồ chơi linh tinh và ô tô đồ chơi cho trẻ con.
Mới chỉ là xe đua đồ chơi bằng nhựa mà hai nhóc con kia đã thích muốn c·h·ế·t, ô tô lớn như vậy thì chắc bọn trẻ sẽ sướng phát điên mất!
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ buông tay:
“Thích là được rồi, mấy ngày nữa ba chị sẽ gửi tiền, cho dù không gửi thì cũng sẽ để chị giúp ông ấy thanh toán cho em thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đó là tài xế của nhà nước, xe hơi cũng là của nhà nước, có liên quan gì đến em đâu? Bình thường em ngồi còn thấy ngại đấy.”
Tống Thời Hạ thả lỏng dựa vào lưng ghế: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
“Hôm nay em nghe hai người trò chuyện, em thấy anh trai em rất đàn ông, cố gắng phấn đấu, tranh thủ sớm ngày được sống hạnh phúc với chị dâu của em nhé.”
Tống Thu Sinh đưa em gái về nhà.
Chương 464: Chương 464 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Ái Dân dựa vào đầu giường, tay cầm một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, thích thú nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyến tàu đến thủ đô tạm thời dừng lại tại nhà ga ở tỉnh H, đài phát thanh thông báo năm phút sau sẽ khởi hành.
“Phải phải phải, không phải có một mình anh, trên đầu anh còn gánh hai người nữa.”
Tống Thời Hạ cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên xe, Quý Duy Thanh và Tô Ái Dân nằm ở giường trên giường dưới.
“Được rồi, ai bảo em là em gái anh, cứ để áp lực cho anh trai gánh, em chờ hưởng phúc là được.”
Tống Thời Hạ mỉm cười:
Tống Thu Sinh trêu chọc cô: “Hiện giờ em sống không hạnh phúc à?”
Diêu Tuyết véo mặt cô: “Em dưỡng da tốt thật, mềm mịn khiến chị chỉ muốn cắn một cái, đáng yêu quá.”
“Lần sau em làm ít rượu trái cây cho chị, rượu dâu tằm rất tốt cho phụ nữ chúng ta, có hiệu quả trắng da đấy.”
Diêu Tuyết vô cùng mong chờ:
Tống Thu Sinh đánh tay lái, nhìn không chớp mắt: “Không phải nhà em có tài xế sao? Em còn hâm mộ cuộc sống của chính mình à.”
Tống Thời Hạ ngượng ngùng tránh đi:
Không phải Diêu Tuyết ích kỷ muốn Tống Thu Sinh kết hôn với cô ấy sớm nên mới rủ Tống Thời Hạ kinh doanh, mà là thật lòng cảm thấy em gái Tiểu Tống rất xứng đáng để cô ấy lôi kéo và giúp đỡ.
“Không cần vội, gần đây nhà em cũng không có nhu cầu cần dùng tiền gấp, em tin nhân cách của chị dâu mà.”
Một toa giường nằm có bốn giường, nhưng chỉ có hai người nằm, còn lại thì để trống.
“Em đang tạo động lực cho anh đó, cho anh biết rằng không phải anh đang phấn đấu một mình.”
Tống Thu Sinh hiếm khi ngông nghênh một lần: “Em sợ cái gì, cô ấy tặng thì em cứ nhận, sớm muộn gì cũng là người một nhà mà.”
“Chị rất yên tâm với tay nghề ngâm rượu của em, rượu không mạnh lắm, buổi tối trước khi đi ngủ uống một ly cũng không say xỉn gì.”
DTV
Tống Thời Hạ nói đùa với anh trai: “Quà chị dâu tặng em quý giá quá, em áp lực ghê, anh à, anh phải cố gắng lên nha.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.