Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 245: Chương 245
DTV
Chương 245: Chương 245
“Em biết rồi, em kín miệng lắm.”
Xem ra tình hình của anh rể không được tốt lắm, chị cả về nhà không nhắc tới tiếng nào, chắc là không muốn để người nhà lo lắng.
Tống Thời Hạ giật mình, hóa ra chuyện đó đã bắt đầu sớm như vậy ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chiếc xe này không rẻ đâu nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà cụ nghe vậy thì líu lưỡi, trời ạ, mấy trăm ngàn!
Cả nhóm đi ra ngoài, Tôn Quốc Cường thở dài.
Tống Thu Sinh chạy xe vào nhà chị cả, sợ để ở ngoài sẽ bị người ta đụng hư mất.
Tống Thời Hạ dặn dò em trai: “Chuyện này em biết là được rồi, đừng có nói cho ba mẹ biết đấy, hiểu chưa?”
“Anh à, sao hôm nay anh rể không đi làm thế?”
“Hôm qua anh nghe người ta nói xưởng t.h.u.ố.c lá sắp cắt giảm biên chế.”
Chị cả và Mao Đản ở trong thôn, ở nhà chỉ có anh rể và mẹ chồng của chị cả mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Thu Sinh cười nói: “Cái này là xe của bạn em, đúng là không rẻ, mấy trăm ngàn đó.”
“Thu Sinh làm ăn mới quen được bạn bè thương nhân như thế, trong xưởng bọn con chỉ toàn là công nhân viên cả, sao mà giống nhau được.”
Bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
Tống Thời Hạ nháy mắt ra hiệu với em trai, Tống Đông Đông phối hợp diễn vai trẻ con biết gì đâu, la hét đòi đi chơi.
Cô vờ như kinh ngạc: “Không phải chứ, đây không phải bát sắt à, sao lại cắt giảm biên chế được?”
Tống Đông Đông cầm bánh bao thịt heo anh rể mua cho mình ăn ngon lành, miệng bóng nhẫy mỡ.
“Mẹ à, mẹ có thể đừng thêm phiền phức cho con không, bạn bè của Thu Sinh thì liên quan gì tới con chứ.”
“Thật không ngờ, Thu Sinh đi làm ăn lại quen bạn bè giỏi giang như thế, Quốc Cường con phải noi gương cậu ấy đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thì tại mẹ lo cho con mà, muốn con xã giao quen thêm bạn bè, bảo con đi biếu quà cho xếp thì con không đi, chờ tới lúc người ta cắt giảm nhân sự đuổi luôn con thì sao bây giờ!”
Người ta đều tặng quà, chỉ có mình con không tặng, tới lúc đó dù con được giữ lại thì cũng sẽ có người ý kiến cho mà xem.”
“Có phải bây giờ anh rể thất nghiệp rồi không?”
Tống Thời Hạ đề nghị đi tới bệnh viện luôn, trên huyện nhỏ, nơi có thể mua nổi linh chi chỉ có bệnh viện mà thôi.
Tôn Quốc Cường bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
Tống Thu Sinh từng đi kiếm ăn ở vùng duyên hải, cũng đã quá quen với chuyện này rồi.
“Con à, sao con lại cứng đầu như thế chứ, y như ông ba đã mất của con.
“Tóm lại con không đi cửa sau đâu, làm thế khác gì bọn tiểu nhân nịnh nọt chứ?
“Bên ngoài còn có người chủ động bỏ cả bát sắt để đi làm ăn đấy, không có gì là không thể cả.”
Bà cụ xấu hổ nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh rể là công nhân xưởng thuốc lá, thấy xe hơi thì rất thích thú.
Tôn Quốc Cường ngồi xổm bên cửa, hậm hực nói:
Linh chi bán được 450 đồng, mỗi cây 50 đồng, giá này cũng ngang ngửa với giá họ muốn nên cả nhóm quyết định sẽ bán hết.
Hôm qua đi mua đồ, Tống Thu Sinh có nghe được vài tin, không biết là thật hay giả.
Đồng nghiệp ai cũng nhìn thấy sự cố gắng của con, không ai chăm chỉ bằng con, nếu con mà bị đuổi thì là do bọn họ có mắt không tròng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.