Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Điềm Cao Miêu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Chương 138
Thật không công bằng, Quý Nguyên mới bao nhiêu tuổi chứ, đứa trẻ nhỏ như vậy đã bị bắt nạt, hai anh em này thật đáng ghét.
Trong đầu Tống Thời Hạ đầy ác ý: “Năm nay bọn nó bao nhiêu tuổi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh nói gì với chị ấy vậy?”
Hai đứa này không học thì sao báo thù cho nhóc con nhà cô được.
Khi Tống Thời Hạ học cấp hai đã tham gia không ít cuộc thi, cô còn một ít ấn tượng với kiến thức cấp hai.
Cô ho hai tiếng:
“Bọn nó về nhà sẽ không được yên đâu.”
Chương 138: Chương 138 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không được, chỉ có trình độ tiểu học thì làm được gì! Thời đại thay đổi theo từng ngày, sao có thể dễ dàng buông xuôi việc học như vậy chứ?”
“Thế này đi, hay là nghỉ hè cho bọn nó đến chỗ chúng ta học thêm đi!”
Quý Duy Thanh để hai cái ná cao su xuống: “Ăn ngay nói thật.”
Quý Duy Thanh lại không quan tâm: “Nước đổ đầu vịt thôi.”
Tống Thời Hạ: “?”
Quý Duy Thanh không ôm bất cứ hy vọng gì.
Bọn nhỏ đã ngủ hết rồi Quý Duy Thanh mới trở về.
Tống Thời Hạ cầu còn không được.
Cô dạy kèm bọn nó, quản lý theo kiểu quân sự, nhất định phải báo thù rửa hận cho hai nhóc con nhà mình.
Anh cảm thấy đứa trẻ học lớp năm mà không thuộc phép nhân thì không còn hy vọng nào nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Duy Thanh kiên nhẫn giải thích: “Nhưng bọn nó thật sự không có thiên phú học tập.”
“Người chậm cần phải bắt đầu sớm, một năm không được thì học thêm năm nữa, kiểu gì cũng sẽ tiến bộ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dựa vào mối quan hệ của gia đình, để hai đứa nó vào trường trung cấp học nghề gì đó, sau này làm công nhân kỹ thuật cũng không tệ.
“Em cảm thấy bọn nó nghịch ngợm như vậy, nếu không chăm chỉ học hành thì sau này chắc chắn không thể thi đỗ cấp ba, phải bắt đầu học thêm từ bây giờ, anh thấy thế nào?”
Tống Thời Hạ rất tò mò, nhưng không lục lọi khắp nơi.
Quý Duy Thanh: “Mới học tiểu học, sao vậy?”
Cho dù là ná cao su trẻ con chơi thì b.ắ.n một cái cũng vẫn để lại vết trên người, thảo nào Quý Nguyên vừa nhìn thấy bọn nó thì lập tức trốn đi.
Tống Thời Hạ nhón chân lên, ôm lấy cổ anh làm nũng: “Nhưng em ở nhà rảnh rỗi, em dạy cho bọn nó, dù gì em cũng có trình độ cấp hai mà.”
Tống Thời Hạ cầm nó lên: “Lực b.ắ.n của ná cao su này rất mạnh.”
DTV
“Ừ, bọn nó nói thường xuyên dùng ná cao su bắt nạt Quý Nguyên.”
Tống Thời Hạ chân thành thuyết phục anh:
Anh còn tưởng là bảo anh dạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Duy Thanh suy nghĩ rồi nói: “Anh đưa đề cho em.”
Anh sợ bản thân sẽ bị chọc cho tức c·h·ế·t.
Quý Duy Thành thấy khó hiểu: “Chị gái còn không trông mong bọn nó thi đỗ cấp hai ấy chứ.”
Toàn bộ nhà họ Quý và nhà họ Trần đều không trông đợi vào Trần Học Dân và Trần Học Nhân thi đỗ vào cấp hai.
Tống Thời Hạ lập tức cảm thấy không vui: “Nguyên Nguyên bị bắt nạt nhiều lần như vậy mà bọn nó chỉ bị đánh một trận thôi sao?”
Đây là phòng của Quý Duy Thanh, căn phòng trống trải, là phòng kiểu Trung Quốc đơn giản.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.