Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính Càn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 777
Hoàng Lục ước lượng thỏi bạc, gật đầu: "Thôi được, ngươi đi đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Đóa khẽ giật mình. Tối qua khi ăn cơm, mọi người trong nhà có dặn nếu thấy Huyện thái gia mới thì nên tránh đi, nhưng giờ họ lại tới tận nơi thế này thì làm sao mà tránh?
A Đóa: "Đó là đại bá của ta!" Hừ, nếu đại bá ở đây thì đám người này đã chẳng thể nào vào nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó, Mạn Châu đi tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ồ, không bán mà làm nhiều thế để làm gì? Ai cho các ngươi làm?"
Hoàng Lục nở nụ cười, nói: "À, thì ra là gia quyến của tướng quân tiên phong, thật thất lễ rồi." Hắn ta chắp tay, cố tình lễ độ."Không cần sợ hãi, chúng ta chỉ đến thăm thôi, không quấy rầy nữa, xin cáo từ."
Nhóm người bọn họ đi tuần khắp các con phố, nhưng cứ mỗi lần tới cửa tiệm nào là nơi đó lập tức đóng cửa. Một lão bản thấy vậy, vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: "Thưa đại nhân, nhà ta đột nhiên có việc cần phải đóng cửa về gấp, không liên quan gì đến các ngài đâu ạ."
Hoàng Lục nhìn quanh rồi hỏi: "Làm nhiều quần áo như vậy, là để bán đi đâu?"
Những người trong viện nhìn nhau bối rối, đa phần không biết Huyện thái gia đã đổi người. Trước đây mọi việc đều do Kiều Triều quản lý, sau khi Kiều Triều đi huyện Châu Dao thì mọi công việc trong huyện lại do Kiều Tam và cữu của A Đóa phụ trách. Nay lại thay đổi, đây là ai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Hoàng Lục lập tức hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là chuẩn bị cho quân đội. Hồ thúc thúc chẳng phải là tên phó tướng có vết sẹo trên mặt sao?
Chương 777
Lão bản đó nhanh tay đưa một thỏi bạc ra: "Thưa ngài, tiểu nhân thật sự phải về giải quyết việc nhà."
A Đóa: "Ta không quan tâm các ngươi là ai, không có lệnh của đại bá mẫu, nơi này không cho người ngoài vào. Đi ra ngay!"
Hoàng Lục nhìn thấy ánh mắt lo lắng của A Đóa, liền mỉm cười lạnh lùng. Trâu Hùng cười khẩy, nói: "Còn không mau bái kiến Huyện thái gia!"
Hoàng Lục không tin: "Thật chứ?"
Hoàng Lục đánh giá Mạn Châu, hỏi: "Ngươi là người quản lý xưởng may này?"
Mạn Châu thoáng biến sắc, rồi nhanh chóng hành lễ: "Bái kiến Huyện thái gia."
Hoàng Lục đáp: "Một khi đã như vậy thì tự chúng ta đi tìm người."
Lão bản cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng đóng cửa, đến một góc vắng liền phun một tiếng khinh bỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kiều?" Hoàng Lục híp mắt: "Tướng quân tiên phong là gì của các ngươi?"
Mạn Châu đáp: "Dạ đúng."
A Đóa liền chạy đến nói nhỏ: "Nương, Huyện thái gia đến!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Đóa: "Là Hồ thúc thúc bảo chúng ta... Ô" Nhưng chưa dứt lời đã bị Mạn Châu bịt miệng, vội đáp: "Hài tử nói linh tinh, mong đại nhân bỏ qua. Số quần áo này là để gửi cho quân doanh."
Một lúc sau, Hoàng Lục dẫn người đến một tiểu viện, thấy cổng mở liền bước vào. Trong sân có khá nhiều nữ nhân, từ trẻ đến già, đang chăm chỉ may quần áo.
Trâu Cùng tức giận chỉ vào A Đóa: "Láo xược! Có biết trước mặt ngươi là ai không?"
"Ai cho các ngươi vào đây? Không biết đây là nơi không cho người lạ vào sao?" A Đóa thấy người lạ mặt liền cảnh giác hỏi, ý muốn đuổi họ ra ngoài.
Trâu Hùng nổi đóa, xắn tay áo định đẩy A Đóa ra, nhưng Hoàng Lục liền ngăn hắn ta lại."Chờ đã. trưởng bối nhà ngươi là ai mà ngươi dám ngang ngược thế này? Ta là huyện lệnh huyện Quận Thượng! Mấy người các ngươi đang làm quần áo cho ai?"
Mạn Châu suy nghĩ rồi đáp: "Dạ, không phải để bán."
Hoàng Lục quay sang nhìn A Đóa hỏi: "Tên ngươi là gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.