Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Bệnh Cảm Sinh Ly Tử Biệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Bệnh Cảm Sinh Ly Tử Biệt


Hoặc là không làm, nhưng nếu đã làm thì phải làm đến cùng, ta phong tỏa tin tức trong cung, sai cung nữ thân cận tới Thái y viện, tìm những đại phu không liên quan đến Lục gia tới, xem xem Lăng Thanh Vân rốt cuộc đã trúng loại độc gì.

Câu này vừa thốt ra, Lục Thanh Lưu cũng chẳng quan tâm tới thể diện gia tộc nữa, mặt mày trắng bệch, chỉ tay vào ả ta phản bác: "Tiện tì! Đừng có ngậm máu phun người!"

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, con mèo hoa phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng mũi chảy máu rồi c·h·ế·t.

"Bệ hạ chỉ bị phong hàn nho nhỏ, không cần lo lắng," Gã kết luận.

Chẳng mấy chốc, các đại phu đã được mời đến, người đàn ông gầy gầy đen đen đứng đầu, ta đã từng gặp một lần, ông ấy đã ở Thái y viện làm ba mươi năm, nhưng vì xuất thân nghèo khó nên chỉ có thể làm một y quan bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khoảnh khắc hắn trao chiếc túi gấm, cũng là khi ta vừa dứt câu "Vậy có khác gì mang mạng của mình giao vào tay kẻ thù".

Nhưng xem đi xem lại, gã đành bất đắc dĩ nói: "Quốc chủ, mạch tượng quả thực chỉ bị phong hàn, nếu Quốc chủ cảm thấy đau đầu, có lẽ là do nghẹt mũi gây ra, vi thần sẽ kê thuốc giảm triệu chứng."

Ta quay đầu lại, phát hiện tiếng thét chói tai kia là của Vũ Đào, váy của ả ta không chỉ dính đầy nước thuốc, mà còn có một búng máu tươi—— đó không phải máu của ả ta, mà là của Lăng Thanh Vân.

Chẳng mấy chốc, thuốc đã sắc xong, nước thuốc đổ ra khỏi nồi, thành một chén đen thùi lùi, hai thị nữ bưng thuốc bước vào, ta nhận ra, hai người bọn họ đều là cung nhân Lục gia tiến cử, một người trong đó chính là Vũ Đào.

Ta nhìn xung quanh, cảm thấy không khí càng trở nên quỷ dị.

"Ăn nói hàm hồ!" Ông ấy còn chưa dứt lời, Lục Thanh Lưu đã trợn tròn hai mắt, gầm lên cắt lời.

Ta không hiểu cho lắm, tại sao bệnh cảm của Lăng Thanh Vân lại trở thành một màn sinh ly tử biệt, lúc trở về tẩm điện, hắn đã gióng trống khua chiêng, sai Thái y tới khám bệnh—— trước đây, hắn lên đảo Lưu Tiên, quả thực đã đổ máu, nhưng rõ ràng đã thoa thuốc rồi, mắt hắn còn chẳng chớp lấy một cái.

Nhưng mà, từ từ, túi gấm?!

Ba giây sau mới phản ứng lại, ta sực tỉnh, đi tới kiểm tra hơi thở của Lăng Thanh Vân.

Huống hồ, lúc ta bước vào tẩm điện cũng nhìn thấy Thống lĩnh cấm quân, xem ra Lăng Thanh Vân đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ chờ người ta trúng kế thôi.

Trái tim ta đập thình thịch, cho dù chưa từng đọc sử hay xem qua tiểu thuyết, nhưng hiện giờ nhất định phải xuống tay thật tàn nhẫn, quyết đoán, không thể lùi bước.

Vũ Đào cuống cuồng, khóc lóc kể lể mất kiểm soát: "Nô tỳ không biết gì cả... Nô tỳ chỉ sắc thuốc theo đơn của Thái y kê!"

Chỉ đen thêu trên vải đen, căn bản là vì không muốn cho những người khác thấy, đây chính là phong cách điển hình của các thế gia.

Lúc này, xung quanh loạn cào cào, Dao Cơ tóm lấy vạt áo Vũ Đào: "Tiện tì to gan, dám mưu hại Quốc chủ!"

Ta thân là Phu nhân Quốc chủ, bây giờ giơ hổ phù lên, ta đoán bản thân lúc này chắc cũng đang tỏa hào quang y hệt Sailor Moon khi biến hình, mọi người quả thực đã bị ta ép xuống, cục diện hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh, người nào người nấy cũng nhìn ta với vẻ mặt kinh hoàng.

"Được, được, ngươi mau kê đi, để bọn họ đi sắc thuốc," Lăng Thanh Vân cau mày, khuôn mặt xanh xao, thúc giục nói.

Chén thuốc rơi xuống mặt đất, vỡ thành tám mảnh, khóe mắt Lăng Thanh Vân đỏ ngầu, định vươn tay chỉ cung nhân kia, nhưng cả người mất thăng bằng, ngã từ trên giường xuống đất, nằm bất động trên mặt sàn, máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng, từ mũi.

Ta cũng không biết Lăng Thanh Vân bị làm sao, lúc nãy ở trong Vô Nhai các chẳng phải vẫn ổn ư.

Ta liếc mắt sang, chẳng trách Lục Thanh Lưu lại kích động như thế, bởi vì ô lan này tuy là kịch độc, nhưng nếu sử dụng ít, bỏ vào trong huân hương, nó sẽ có mùi vô cùng thanh tịnh, nên chính là loại hương liệu vô cùng quý báu, chỉ có Lục gia mới có thể dùng, các gia tộc bình thường, thậm chí là quý tộc hạng thấp, một chút cũng không mua nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Thanh Lưu đặt hai ngón tay lên mạch Lăng Thanh Vân, sau một lúc lâu, đôi lông mày nhăn chặt từ từ thả lỏng, thậm chí còn hiện lên một chút nghi hoặc và khinh thường.

Lăng Thanh Vân nhận lấy chén thuốc, đặt lên miệng, bịt miệng nửa ngày vẫn không động đậy, hình như đang sợ vị đắng xộc vào mũi.

Ta vừa mới đắn đo, không biết có nên bước lên diễn cảnh phu thê ân ái, đút cho hắn vài muỗng hay không? Nhưng còn chưa kịp làm gì, thì đã có người nhanh chân đến trước, chính là mỹ nhân mặt đào kia, ả ta vươn tay đỡ lấy chén thuốc, giọng mềm mại: "Bệ hạ, thuốc đắng dã tật, nếu ngài không uống thì làm sao khỏi bệnh được?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Thanh Lưu vừa mới nhậm chức Thủ phụ Thái y đã vội vã chạy tới, môn phiệt quý tộc nơi này coi màu đen là tôn quý, toàn thân gã mặc một bộ y phục màu đen, nhìn kỹ một lúc sẽ phát hiện hoa văn chìm ở cổ tay và cổ áo, là tay nghề của tú nương đứng đầu, thêu từ các loại chỉ đen khác nhau.

Lăng Thanh Vân lúc nào cũng hòa nhã với mỹ nhân, ngoại trừ khuôn mặt tươi cười, còn để ả ta đút mấy muỗng thuốc.

Bọn họ ồn ào đến mức đầu ta sắp nổ tung. Lăng Thanh Vân ở bên này sống dở c·h·ế·t dở khiến chân tay ta dần tê dại. Chiếc túi gấm hắn vừa đưa vẫn cất ở trong ngực áo, nó đè vào trước ngực, phập phồng theo nhịp tim, trái tim ta không khỏi đau nhói.

Nếu ta đoán không nhầm, đây chính là câu trả lời của hắn: Không, ta giao vào tay ngươi...

Ta nhìn nó, sửng sốt ba giây.

Rốt cuộc hắn làm sao vậy?

Lúc nào Lăng Thanh Vân cũng giữ vẻ mặt tươi cười, chào đón, lần này nặng lời, khiến người bên cạnh không khỏi giật mình, Lục Thanh Lưu vội vàng nhận tội, kiểm tra mạch tượng một lần nữa.

...

"Còn dám chối cãi!?" Dao Cơ nóng nảy, múc một muỗng thuốc từ trên mặt đất, bón cho con mèo hoa trong lòng.

Trong điện một lần nữa vang lên tiếng la hét hoảng sợ.

Ta vội vàng sai người lấy nước, áp ngón tay vào cổ họng hắn, đổ nước vào trong, ép hắn nôn hết số thuốc vừa uống ra.

Dao Cơ ôm con mèo, bước đến bên cạnh ta, ta vừa định hỏi nó từ đâu ra vậy, thì phía sau bỗng nhiên có một tiếng thét chói tai, cùng lúc đó, một tiếng loảng xoảng vang lên, thứ gì đó vừa bị rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ văng tung tóe, tạo ra âm thanh.

Thế là ta bèn lấy cái túi gấm đó ra, run rẩy mở túi, bên trong chính là một miếng sắt nhỏ màu đen thếp vàng, khắc một nửa con hổ.

Chương 44: Bệnh Cảm Sinh Ly Tử Biệt

Ta lạnh giọng nói với Lục Thanh Lưu và Vũ Đào: "Không cần cắn lẫn nhau, không kẻ nào chạy thoát được—— Vệ thống lĩnh, còn không mau bắt chúng lại cho ta?"

Một tia chớp xẹt qua đầu ta. Tuy vẫn chưa hiểu tất cả ngọn nguồn, nhưng cái thứ quái quỷ này dùng để làm gì, một con người từng xem hai bộ phim truyền hình, không thể nào không biết.

Chẳng phải chỉ đau đầu nhức óc thôi sao, tại sao căn phòng chật ních người thế này? Từ cung nhân đến thị tỳ, không biết là nhận lệnh của ai, đứng đầy trong tẩm điện.

Ta đoán, có lẽ gã cũng đang nghĩ giống như ta: Chỉ thế này thôi? Vậy mà cũng ra vẻ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chuyện đã đến nước này, các ngươi còn có gì để nói?" Ngô Đồng phẫn nộ tiến lên, "Từ kê thuốc đến bốc thuốc, sắc thuốc bón thuốc đều là người liên quan tới Lục gia các ngươi, Quốc chủ vừa uống thuốc trước mặt bao nhiêu người, đã lập tức thổ huyết, nếu không phải các ngươi, chẳng lẽ Quốc chủ tự hạ độc bản thân ư?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta sai bọn họ mau xem bệnh cho Quốc chủ, vị đại phu đen gầy bắt mạch, quan sát làn da và bãi máu xong, bèn run rẩy bẩm báo: "Theo hạ quan thấy, đây là ô lan, ô lan kịch độc, phá hỏng lục phủ ngũ tạng, người nào ăn phải, tám chín phần sẽ mất mạng..."

Tẩm điện liên tục vang lên tiếng thét kinh hoàng, cả người ta ngây ra, giống như vừa bị ai đó đánh vào đầu.

Hàng trăm cấm quân vừa nghe lệnh, đã lập tức xông lên, trói Lục Thanh Lưu và các cung nhân Lục thị tiến cử vào một chỗ.

"Cái gì mà chỉ bị phong hàn?" Tiếng của Lăng Thanh Vân càng nặng giọng mũi, hắn đưa một tay lên đỡ trán, hiếm khi nổi giận, "Người đau đầu có phải ngươi đâu!"

Ta đột ngột đứng dậy, hô lớn: "Không được nhúc nhích! Kẻ dám xằng bậy thì chính là mưu phản!"

Vũ Đào sợ hãi, khóc lóc lắc đầu: "Làm sao nô tỳ dám? Chuyện này không liên quan tới nô tỳ!"

Quần chúng nhất thời trở nên kích động, ta tận dụng tình thế, phong tỏa cổng thành, bắt hết toàn bộ thân thích của Lục thị trong thành quy án trước, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, chờ Quốc chủ tỉnh lại sẽ thẩm tra xử lý thêm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Bệnh Cảm Sinh Ly Tử Biệt