Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Phù Sinh Diêu Duệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129
"Vâng."
Thật là ủy khuất c.h.ế.t ngươi rồi, lớn ngần này mới làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Đàm phụ lại liếc nhìn con trai, cũng không nói gì.
Ông ấy nói kẻ tham tiền lừa con chắc chắn là người xấu, không nói kẻ không tham tiền là người tốt!!!
Dưới sự chỉ dẫn của thiếu niên, mấy người rẽ mười tám lượt, mới vào được một thung lũng, rõ ràng nơi này cách rừng cây nhỏ kia không xa, vậy mà lại có một thung lũng, cứ như vậy xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Cũng không thể nói như vậy, là Đan Đan muốn ăn thịt người, họ không còn cách nào, mới đành g.i.ế.c Đan Đan, Đan Đan làm vậy cũng không đúng, biết trước thì con đã gia cố lồng thêm rồi."
"Đàm Tiểu Thư! Có phải đầu óc ngươi thiếu mất dây thần kinh rồi không, vậy mà dám dẫn người ngoài vào đây!!!"
Đàm phụ cười nhạt, liếc nhìn con trai, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dã Vọng và Giang Du Du càng thêm hứng thú. Con rắn nuôi lớn đến thế, khó đối phó ra sao ông ấy biết rõ, hai người này lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn, cũng là nhân vật lợi hại.
Thung lũng này trông chỉ có hai cha con họ ở, Đàm Tiểu Thư này có lẽ từ nhỏ đã sống biệt lập, rất ít ra ngoài, nên mới "ngây thơ" như vậy, cũng khá khao khát bằng hữu đồng hành.
"Con cho họ tiền, họ không lấy."
"Không cần đâu, mọi người cũng không quen, không cần khách sáo thế, chúng ta còn phải đi Lý Châu, không có thời gian chơi với ngươi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nó làm sao vậy? C·h·ế·t rồi?"
Đàm phụ: ...
Đồ phá gia hại sản này! Nàng ta không thể là thấy ngươi ngốc mà nhiều tiền, nghĩ ngươi còn nhiều tiền hơn, nên mới theo ngươi về đây, định cướp của g.i.ế.c người phóng hỏa sao!
"Thực ra họ vẫn lấy một tờ một trăm lạng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gì cơ? Ngươi hỏi sao không kéo tay áo Thẩm Dã Vọng? Đó tất nhiên là vì Thẩm Dã Vọng mặt đen sì, trông không dễ nói chuyện bằng Giang Du Du rồi.
"Chẳng phải cha đã nói thế sao?"
Đàm Tiểu Thư hùng hồn, tự thấy mình thật thông minh, một lần thử đã biết ngay hai người này là người tốt hay xấu.
Giang Du Du và Thẩm Dã Vọng bị ánh mắt của Đàm phụ nhìn đến nổi da gà, muốn gì vậy, định báo thù cho bảo bối nhà mình sao?
"Lý Châu? Cô cũng đi Lý Châu sao? Vậy dẫn ta đi cùng đi! Vừa hay ta không biết đường!"
Đàm Tiểu Thư bối rối nhìn cha, sao lại không nói gì.
Đương nhiên, một tiếng gầm thét phẫn nộ cũng vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến bảo bối nhỏ của mình, Đàm Tiểu Thư rõ ràng trở nên ủ rũ.
Đàm Tiểu Thư buồn bã nói, gương mặt tròn trịa đều nhăn lại, trông rất ưu sầu.
Đàm phụ mệt mỏi, tức giận đập mạnh tay vịn xe lăn, sao ông ấy lại nuôi được đứa con ngu ngốc thế này!
Ngón tay nhỏ của Đàm Tiểu Thư chỉ về phía hai người.
Chương 129
Nghe thấy hai chữ Lý Châu, mắt Đàm Tiểu Thư lại sáng lên, lần này trực tiếp chạy lại kéo tay áo Giang Du Du, nửa làm nũng nửa cầu xin.
Giang Du Du dứt khoát từ chối.
"Cha, họ không phải người xấu đâu, không sao cả." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà của thiếu niên vô cùng kín đáo, mỗi bước đi đều ở những nơi khiến hai người bất ngờ, chẳng lẽ nhà hắn ta là chốn đào nguyên tiên cảnh nào đó, kín đáo như vậy!
Dù là với con rắn của hắn ta, hay với nàng và Thẩm Dã Vọng bộc lộ ra những biểu cảm lưu luyến này, đã đủ để Giang Du Du đoán được tám chín phần.
Đàm Tiểu Thư có vẻ lưu luyến không rời.
"Con không tự mang nó về được, nên mới nhờ họ giúp mang nó về."
Đàm phụ nhướng mày, ánh mắt đánh giá lướt qua Thẩm Dã Vọng và Giang Du Du.
"Đi nhanh vậy sao? Không ở lại nghỉ một đêm à, đây là lần đầu tiên ta đưa người về đấy."
Đàm phụ cau mày đẩy xe lăn lên trước xem xét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Du Du thúc giục, đi muộn sợ mọi người lại đánh nhau, dù vị Đàm phụ ngồi xe lăn này trông có vẻ đánh không lại Thẩm Dã Vọng.
"Đã đưa rắn về rồi, vậy chúng ta xin cáo từ, ngươi dẫn đường đi, con đường quanh co này, chúng ta tự đi chắc không ra được."
Giang Du Du không nhịn được chen vào.
"Vậy ngươi đúng là không biết oán hận."
"Sao ngươi biết họ không phải người xấu! Ngươi có thuật đọc tâm hay mắt thấu thị sao? Đồ ngốc này!"
"Nhưng con đưa họ nhiều tờ, họ chỉ lấy một tờ thôi, họ không tham tiền, chắc chắn không phải người xấu rồi."
"Họ."
Đàm Tiểu Thư nghiêm chỉnh nói.
Đàm Tiểu Thư rất tự hào nói.
Đàm phụ liếc mắt nhìn về phía con trai, hận không thể từ bỏ đứa con ngốc này ngay lập tức. Khi ánh mắt dời đi, ông ấy mới chú ý đến điều bất thường của con rắn khổng lồ bên cạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.