Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 465
Chương 465 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn ta tỏ vẻ cao ngạo: “Không phải ai cũng có diễm phúc làm hàng xóm của tôi đâu.” Tề Thiệu thờ ơ đáp một tiếng: “Tạm biệt.”
Lý do của cô ấy rất đầy đủ làm George khẽ nhíu mày, trong cuộc chiến bảng Anh, hắn ta chiến thắng vẻ vang, rất nhiều người đầu tư theo đều phát tài trong một đêm.
Nhìn đôi nam nữ không biết nể mặt này, sắc mặt George khó coi, hắn ta nháy mắt một cái, hai gã bảo tiêu liền đuổi theo bọn họ, nhưng còn chưa tới gần đã bị chị Triệu ngăn cản.
George từng bước một đi tới, ánh mắt lạnh lùng: “Daisy, thư ký của tôi gọi mấy cuộc điện thoại mời cô nhưng cô đều từ chối, vừa nổi tiếng đã quên mất là ai một tay dìu dắt cô, dạy dỗ cô bước vào ngành này sao?”
Trong lòng Daisy nén cơn giận, nhưng trên mặt không thể hiện chút bất mãn nào: “Không tiện.”
Ý tứ trong lời nói thể hiện rất rõ ràng, George nhướng mày, hắn ta đang bị người khác ghét bỏ vì quá ồn ào?
George không dám tin, bây giờ hắn ta phất lên như mặt trời ban trưa, ai cũng muốn nhào tới thơm lây.
Cố Vân Khê đánh giá hắn ta vài lần, dáng vẻ xuân phong đắc ý và vẻ mặt ngạo mạn này làm cho người ta không thoải mái chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía sau truyền đến giọng nói của George: “Đừng giả vờ không hiểu tôi nói gì, tôi nhận ra các người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô dứt khoát dừng bước: “Ngài muốn nói gì?”
Trái tim Daisy đập thình thịch, hai người này đều cực kỳ kín đáo, không thích lộ diện, cho nên từ khi thành lập quỹ SX đã đề phòng trường hợp này xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được.” Tề Thiệu nắm tay cô đi ra ngoài. “Chúng ta chọn một nơi yên tĩnh một chút, đắt một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải an toàn, có độ kín đáo cao.”
“Các người quen nhau?”
Cô nói tiếng Trung, vẻ mặt George mơ hồ, hắn ta nghe không hiểu.
Tầm mắt hoài nghi của George rơi vào trên người Tề Thiệu và Cố Vân Khê: .
Tề Thiệu phiền nhất loại người này, giả bộ cái gì, hắn làm như không nghe thấy, lôi kéo Cố Vân Khê vốn không muốn quay đầu, đi ra ngoài tiểu khu.
“Đứng lại, tôi đã cho các ngươi đi lúc nào?”
“Cô Cố, hai người sắp đi rồi sao? Đã xem nhà chưa? Cảm giác thế nào?”
Daisy cười lạnh trong lòng, làm trợ lý cho hắn ta mười năm, cô quả thật học được không ít thứ, nhưng cũng bị chèn ép suốt mười năm, mặc kệ cô biểu hiện tốt như thế nào cũng không cho cô đi quản lý quỹ phía dưới.
Khóe miệng Cố Vân Khê co rút, đây là người nào vậy?
Mà con người cô cực kỳ ghét bị xâm phạm ranh giới đời sống riêng tư.
“Tại sao hai người vừa nhìn thấy tôi liền rời đi?”
||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||
“Ông chủ của cô là ai? Bảo anh ta ra đây nói chuyện.”
Nói không chừng còn có thể liên lụy hàng xóm mất đi sự riêng tư.
Cố Vân Khê nháy mắt ra hiệu với cô.
Chuyện khác thì không nói, chỉ có quỹ SX mới thành lập khiến hắn ta rất không vui, chỉ vì người quản lý quỹ này là Daisy.
Giọng điệu ra lệnh của George giống như khi Daisy còn là thư ký luôn răm rắp nghe lệnh hắn ta làm việc, không biết đó chỉ là thói quen nhất thời khó bỏ hay vốn hắn ta không coi Daisy ra gì.
Nhưng lúc này, Daisy đang từ bên ngoài đi vào, vừa vào tới cô đã nhìn thấy Cố Vân Khê cách đó không xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên nhân phía sau làm cho người trong giới bàn tán xôn xao.
“Daisy!” Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, Daisy lúc này mới nhìn thấy George, sắc mặt thay đổi mấy lần, sao lại là hắn ta?
“Tề Thiệu, chúng ta đi xem khu nhà khác đi, ngoài đánh giá chất lượng môi trường sống có tốt hay không, hàng xóm cũng là một điểm quan trọng cần lưu ý.”
Cô cũng không muốn làm hàng xóm với George, hiện giờ George phong quang vô hạn, là mục tiêu theo đuổi của vô số phương tiện truyền thông, không có chút đời sống cá nhân nào.
Cô hạ giọng hỏi: “Sao hắn ta lại ở đây? Không phải là… đến mua nhà chứ? Sao lại như vậy?”
Daisy ở dưới trướng hắn ta hơn mười năm qua không có tiếng tăm gì, vừa rời khỏi công ty chưa được bao lâu đã nổi danh chỉ sau một trận, thành tích rất đáng gờm.
“Cái gì? Cô nói lại lần nữa.”
Nhưng cô vẫn phải tươi cười giải thích: “George, tôi làm như vậy vì tránh hiềm nghi, ông chủ mới của tôi sẽ không hài lòng khi nhìn thấy nhân viên có qua lại với ông chủ cũ.”
Lại còn chất vấn?! Tề Thiệu thản nhiên nói, “Chúng tôi cực kỳ chú trọng sự riêng tư, nơi này không còn trong phạm vi suy xét của chúng tôi nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.