Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74
[Nại Nại và Sâm Sâm ngủ ngon nhé!]
Chiếc chăn mỏng đã ngấm mùi hương của Kiều Nại với mùi thơm ngọt ngào và tươi mới, khiến cho giấc ngủ của Hình Sâm sau đó trở nên rất yên ả và vào giấc rất sâu, anh ngủ say cho đến khi đến nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Đường đã đưa ngay đến miệng rồi, không ăn thì thật không biết điều (đầu c·h·ó)]
Chỉ tiếc là Hình Sâm không đợi được thỏ con đáp lại, Kiều Nại đã ngủ thiếp đi lần nữa. Cô thực sự quá mệt mỏi, Hình Sâm cũng bỏ đi ý định gọi cô dậy. Thay vào đó, anh từ từ ôm Kiều Nại lên trong tư thế hiện tại. Anh làm điều này mà không hề tốn chút hơi sức nào, thậm chí còn nhẹ nhàng và vững chắc đến nỗi Kiều Nại không hề hay biết gì, cô vẫn ngủ rất ngon.
Vào lúc các khách mời còn lại lên xe, họ nhìn thấy cả hai người đều đã ngủ say. Mọi người cũng ngầm hiểu và giữ im lặng, đi lại thật nhẹ nhàng để không quấy rầy đến giấc ngủ của hai người. Sau khi lên xe, ai nấy cũng dần dần thấy buồn ngủ, dựa vào nhau và nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
[Mau véo tôi một cái đi, nói tôi biết đây không phải là mơ đi!]
Sau khi đặt Kiều Nại dựa vào ghế, tổ chương trình cũng chu đáo đưa một chiếc chăn mỏng. Hình Sâm đắp chiếc chăn đó lên người Kiều Nại rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh chỉnh lại tư thế một chút và cũng nhắm mắt lại.
[Quả nhiên không chỉ có mình tôi cảm thấy như vậy!]
Chương 74
Những nhân viên làm việc đó lặng lẽ lấy tay che miệng lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng của hai người cho đến khi không còn nhìn thấy nữa. Sau đó, bọn họ không thể kiềm chế được sự vui mừng, vừa cười vừa nhảy lên, nhìn ra được tâm trạng rất phấn khích. Tuy nhiên, họ đã bị nhóm khách mời tiếp theo bắt gặp và bị hiểu nhầm là có vấn đề gì đó, dẫn đến một cảnh tượng mất mặt ngay tại chỗ.
Để tránh việc Kiều Nại bị mất mặt trước các khách mời khác, động tác của Hình Sâm rất nhanh gọn. Anh ôm Kiều Nại lên và không quay đầu lại, cứ thế rời khỏi mê cung.
[Chúc Vũ Vũ và Mạn Mạn ngủ ngon!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Ai mà có thể từ chối một tổng tài bá đạo như thế này?]
[Chúc ngủ ngon, Anh Anh và Kha Kha!]
[Ngủ ngon nhé các fan CP!]
Thực ra, Hình Sâm cũng không biết mình làm vậy có ý nghĩa gì, chỉ là khi thấy Kiều Nại đối xử tốt với mình, anh lập tức cảm thấy muốn gần gũi với cô hơn một chút và anh cũng đã thực sự làm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những nhân viên làm việc ở phía trước đều ngơ ngẩn khi nhìn thấy hai người. Khi nhận thấy Hình Sâm đang lẳng lặng nhìn mình, họ mới nhớ ra cần phải chỉ đường đến xe buýt nhỏ cho anh. Sau khi biết được nơi cần đến của mình, Hình Sâm cũng không dừng lại lâu mà lập tức rời đi ngay.
Đầu sỏ gây tội là Hình Sâm cũng hơi sững người một chút, suýt nữa không theo kịp suy nghĩ của Kiều Nại. Tới khi anh hiểu ra thì lại không thể kiềm chế khóe môi nhếch lên lần nữa.
[Đi ngủ đây, cái mạng c·h·ó vẫn quan trọng hơn!]
[Ôi ôi ôi, tôi yêu anh ấy quá đi!]
[Ha ha ha ha, các fan CP đã có chứng cứ chắc chắn rồi!]
Tuy nhiên, giấc ngủ trên chiếc xe buýt nhỏ cũng không hề dễ chịu cho lắm. Ghế ngồi khá cứng nên đến giữa đường thì Kiều Nại đã tỉnh dậy. Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang dựa vào vai của Hình Sâm, mà Hình Sâm dường như cũng đã ngủ say, đôi mắt anh nhắm nghiền và cơ thể thì không hề nhúc nhích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ thấy các khách mời đã ngủ hết, chiếc xe trở về cũng chạy chậm lại. Hiện tại đã là hai giờ sáng, cảm giác buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến, cuối cùng ngay cả các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không chống cự nổi và đã ngủ thiếp đi.
Kiều Nại không biết rằng, ngay khi cô đắp chăn cho Hình Sâm, anh đã tỉnh dậy từ lâu. Anh cũng ngủ không được ngon, khi nhận thấy được hành động của Kiều Nại đối với mình, Hình Sâm không vội vàng làm gì mà chỉ lặng lẽ chờ cô đắp chăn cho mình xong. Sau khi ý thức được Kiều Nại lại chìm vào giấc ngủ, anh mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dưới lớp chăn.
[Ngủ ngon, ngủ ngon, ngủ ngon!]
Hình Sâm đã nhanh chóng đưa Kiều Nại lên xe buýt nhỏ trước. Để tránh sự xóc nảy ở hàng ghế sau khi xe di chuyển, anh không chọn ngồi ở phía sau mà ngồi chỗ gần vị trí giữa xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Không thức nữa đâu! Không thức nữa đâu!]
Giọng nói của anh trầm ấm và dịu dàng, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như khi ở trước mặt người khác. Cư dân mạng trong phòng livestream nghe mà cảm thấy mê mẩn.
Anh vỗ vào lưng Kiều Nại, nói: “Thỏ con, chúng ta nên về thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.