Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 172

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172


Chỉ còn lại các cư dân mạng cũng mơ màng khó hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh chỉ khẽ gọi một tiếng: “Nại Nại.”

[Nghĩ lại vừa rồi hai người họ vừa nói chuyện vừa sờ sờ chạm chạm]

[Tại sao phải đổi sang mặc áo sơ mi?]

[Các chị em ơi, tôi có một suy nghĩ cực kì to gan]

Cùng lúc đó, khi khán giả trong phòng livestream nhìn thấy nếp nhăn trên áo của Hình Sâm thì tất cả đều ngơ ngác.

[Tôi thích nghe những lời nói được phép nói vào buổi tối! Không biết sẽ thú vị như thế nào đây!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị choáng váng trước những lời của Hình Sâm không chỉ có Kiều Nại mà còn có đạo diễn ở hậu trường, đúng vậy, ý tưởng về cái micro này chính là do ông nghĩ ra.

Lòng bàn tay Kiều Nại đã đổ mồ hôi. Vào thời khắc này, cô một lần nữa nhận thức sâu sắc được ý nghĩa của câu sắc đẹp có thể khiến người ta lầm đường lạc lối là như thế nào.

[Ha ha ha, Hình Sâm quả nhiên thật lợi hại!]

[Tự tin lên đi, bỏ chữ “giống như” ra, rõ ràng đúng là như thế!]

[Được lắm, biết nói thì hãy nói nhiều vào!]

Dù đạo diễn đã lớn tuổi và cũng lăn lộn trong giới giải trí nhiều rồi, theo lý thuyết thì có chuyện gì ông chưa từng thấy? Dù tốt dù xấu, cũng chẳng có gì lạ.

[Anh ấy chỉ thiếu điều muốn viết rằng “Em ngay cả giận dỗi cũng thật đáng yêu” lên mặt thôi] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Hí hí hí, đừng nói nữa, sắp chảy máu mũi luôn rồi này! Cứu tôi với sắp chịu không nổi nữa rồi!]

Nhưng dù sao cũng vẫn phải dỗ dành cô, dù gáy cô rất đẹp, nhưng nếu cứ nghiêng đầu lâu như vậy cũng sẽ mỏi.

Giọng điệu của anh lúc này nghe rất bình thường, Kiều Nại biết anh nói có lý nên vẫn ngoảnh đầu lại.

Trở về biệt thự, các khách mời thoải mái dễ chịu hưởng thụ một bữa tối phong phú ngon lành do ê kíp chương trình chuẩn bị, cũng nhận được thông báo quan trọng nhất từ chương trình.

Hình Sâm: “Nại Nại, bây giờ là năm giờ chiều, bốn bỏ lên năm cũng coi như đã là buổi tối rồi, chẳng lẽ buổi tối cũng không thể nói sao?”

[Sao nếp nhăn này giống như kiểu bị vò nhăn thế nhỉ?]

Nhưng lần này nhân vật chính lại là Hình Sâm, đạo diễn vừa căng thẳng lại vừa không thể kìm nén sự phấn khích của mình. Hóa ra vị chủ tịch lạnh lùng thường ngày lại là người như vậy, chỉ riêng sự trái ngược đã khiến khuôn mặt của người ta đỏ bừng rồi.

Tuy rằng Kiều Nại không để ý tới bản thân mình nhưng Hình Sâm cũng không vội vàng chút nào, thậm chí còn rất tận hưởng trạng thái bây giờ. Hai người họ tay nắm tay, cùng đắp chung một chiếc chăn, thân mật khăng khít như thế đã khiến anh rất thỏa mãn rồi.

[Mọi người cũng đều biết, chủ tịch không biết diễn xuất, tình yêu trong mắt anh ấy là hàng thật giá thật mà thôi!]

[Áo phông và áo sơ mi có gì khác nhau à]

[Hôm nay mặc áo phông cũng rất đẹp mà]

Chỉ cần cởi bỏ khuy áo sơ mi và cởi áo ra thì áo sơ mi sẽ không bị vò đến nỗi nhăn nhúm thế này nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý do phải mặc áo sơ mi là vì áo sơ mi có khuy, còn áo phông thì không, mà khuy thì có thể cởi ra được.

[Cứu mạng! Ánh mắt của Sâm Sâm này, tôi sắp say c·h·ế·t trong đó rồi!!]

Hình Sâm: “Lần sau nên đổi sang mặc áo sơ mi.”

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu thì Kiều Nại lập tức ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng lắc đầu để quẳng ý nghĩ này ra ngoài. Thật sự là ngủ đến nỗi choáng váng đầu óc luôn rồi, cô đang suy nghĩ cái gì thế này Orz.

[Không thể trông mặt mà bắt hình dong, mẹ nó Nại Sâm đúng là biết cách chơi quá mà!]

Hình Sâm vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô nên đương nhiên đã thu hết mọi cử chỉ nhỏ của cô vào mắt. Ánh mắt anh cưng chiều đến cực điểm, khiến người ta dù cách một cái màn hình cũng có thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

Nhưng cô vẫn dùng tay còn lại bịt miệng Hình Sâm, cấm anh nói bằng tay mình.

Tiếp theo là, từ lúc chương trình phát sóng đến thời điểm bây giờ cũng đã gần một tháng, đã gần đến lúc kết thúc.

Còn về cách dỗ dành như thế nào ư?

Sau đó Hình Sâm lại kéo chăn lên cho cô, lần này là thực sự muốn ngủ rồi. Sau khi thả lỏng người thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như nghe được Hình Sâm nói gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô hoàn toàn buông bàn tay đang bịt miệng anh xuống, khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt sang một bên.

Người Kiều Nại không cử động, nhưng tai cô lại giật một cái, chứng tỏ là đã nghe thấy.

Thấy vậy, Hình Sâm lời lẽ chính đáng nói: “Ngoảnh đầu lại đi, em cứ như vậy lâu thì cổ sẽ cứng đờ đấy.”

Đối với điều này, Hình Sâm lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến Kiều Nại cũng nhìn theo như thể muốn biết anh đang nhìn gì. Kết quả là tay cô không che chắn kĩ, lại để anh mở miệng.

Đầu tiên là đạo diễn đang suy xét đến việc mọi người đi chơi suốt một ngày ở vườn bách thú, chắc hẳn là rất mệt rồi. Vậy nên ông sẽ đặc cách cho họ một kì nghỉ trong hai ngày tiếp theo, cho mọi người một khoảng thời gian nghỉ ngơi rất nhiều.

[Thật mong chờ quá đi mất!]

Lúc đó Kiều Nại thực sự quá buồn ngủ nên không suy nghĩ nhiều nữa. Cho đến khi ngủ một giấc ngắn rồi xuống xe, cô mới nhìn thấy áo trước ngực Hình Sâm đã bị mình vò nhăn nheo luôn rồi, mặt đỏ bừng lên, đồng thời cô cũng lập tức hiểu ra.

Kiều Nại cũng cảm thấy không chịu nổi, bởi vì hiện tại cô đang sờ, tuy là bị ép buộc, nhưng quả thực sờ rất thích...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172