Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 162
Kiều Nại ngơ ngác trong giây lát, nhưng khi cô quay lại liếc nhìn Hình Sâm đang ở gần cô. Cô chợt nhận ra rằng họ quá gần nhau, đặc biệt là khi anh vẫn đang nắm tay cô.
Chương 162
Khi đó, họ đang chơi trò Sự thật hay Thử thách, khi Sầm Lâm Vũ được hỏi về Sự thật liệu anh ấy có sẵn sàng tái hôn hay không, sau khi trả lời đồng ý, vẻ mặt các khách mời khá cảm động.
Nói xong, tất cả đều ăn ý đứng dậy và lên đường.
Sầm Lâm Vũ: “Con người ngày nay... có sở thích rất độc đáo.”
Khuôn mặt Kiều Nại đỏ bừng ngay lập tức, lùi lại một bước. Cô cũng không còn ý nghĩ nước của Hình Sâm đã đi đâu mà chỉ lấy cho anh một bình mới.
Từ Giai Mạn và Nguyễn Ti Anh trực tiếp ôm lấy nhau. Triệu An Kha và Sầm Lâm Vũ dường như đang bị cuốn vào một loại ký ức nào đó, có vẻ như mọi người đều đắm chìm trong đó mà cô nàng ngốc nghếch Kiều Nại thậm chí còn khóc khi nhìn thấy nó. Không phải khóc òa lên mà cô chỉ khóc rất yên tĩnh, nước mắt đột nhiên rơi xuống dọa cho Hình Sâm sợ hãi.
[Có thể nào đây là phân trong truyền thuyết? ]
Lúc này Kiều Nại ở một bên cũng tò mò xem đạo cụ là gì, khi nhìn thấy Hình Thần đang cười, lòng hiếu kỳ của cô đột nhiên trở nên lớn hơn. Cô vội vàng tiến tới nhìn xem nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, cô chớp mắt rồi quay đi.
Đây là lần hiếm hoi Hình Sâm đồng ý với lời Sầm Lâm Vũ nói, kéo Kiều Nại lùi lại hai bước.
Sầm Lâm Vũ: “Hả? Mọi người chờ tôi với, tôi cũng muốn xem đười ươi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, các vị khách mời nhìn thấy những con khỉ vàng, khỉ Ma-các, khỉ vervet lông trắng, vượn cáo đuôi chuông và những con khỉ khác.
Thấy mọi người đã rời đi, Kiều Nại cũng không ở lại. Cô đi theo mọi người, còn Hình Sâm cầm nước đi sát phía sau cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là một chiếc phong bì được vẽ theo mẫu gạch lát sàn và dán trên mặt đất. Anh nhặt nó lên mở ra, thứ nhìn thấy là một bức ảnh mọi người đang chơi game.
Quả nhiên, giây tiếp theo nhìn thấy một con khỉ đột đưa tay ra sau lưng, đào bới một cách bí ẩn, sau đó ném một vật không miêu tả được qua phía này, “bang” một tiếng đập mạnh vào lưới sắt.
[Dần dần phấn khích]
Chỉ là không đợi cô đáp lời, chợt nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn tan, quay đầu lại thì phát hiện cả bốn người còn lại đều đang rất hưng phấn nhìn họ. Hai bên má viết hai chữ “ship CP” to đùng, mà tiếng “răng rắc” kia cũng là bởi vì Sầm Lâm Vũ ngồi xa nhất nhìn không rõ, lúc muốn đứng dậy đã giẫm lên cái chai đặt kế bên chân.
[Kiều Nại: Chuồn thôi, tôi không thấy gì cả]
Nghe đến đây, Kiều Nại đã muốn nói người nên nói lời cảm ơn là cô mới đúng. Nếu không nhờ Hình Sâm dẫn cô chạy đi thì lúc này cô vẫn đang mệt mỏi nói không ra hơi.
[Hahaha, bé cưng của tôi thú vị quá!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Đã bị lộ rồi]
Tuy nhiên, so với hà mã, các vị khách mời vẫn rất an toàn với hàng rào dây thép gai. Xung quanh cũng có rất nhiều du khách. Rõ ràng họ đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí nhiều người còn lấy điện thoại di động ra ghi hình lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Hình Sâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Kiều Nại rồi kéo cô đến trước mặt mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Ti Anh: “Trùng hợp thật, tôi cũng vậy!”
[Đười ươi: Để tôi biểu diễn bay cho mọi người xem]
Chờ cô lau mồ hôi xong, cô nhận ra Hình Sâm vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt kia nóng rực lại nóng bỏng, anh còn cầm tay cô nói: “Cảm ơn.”
Nhóm người lại lên đường và đi sâu vào công viên. Những gì họ nhìn thấy là một đàn khỉ đột mạnh mẽ. Chúng có thể đã bị ảnh hưởng bởi những con hà mã hàng xóm. Vài người có dự cảm không lành, đặc biết là khi nhìn thấy lớp dây thép gai mới bên ngoài hàng rào, cảm giác rất khó chịu.
Trước khi hoàn toàn rời khỏi khu vực, Hình Sâm đã tìm thấy một đạo cụ. Lần này đạo cụ không phải được đặt trên một cọc gỗ mà là trên những miếng gạch ven đường, bị Hình Sâm giẫm lên.
[Kiều Nại: Xin đấy, cái này xấu hổ thật sự!]
Anh ấy cũng đuổi theo, bốn người bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
[Ship CP ngay hàng ghế đầu, thú vị quá]
Khách mời: ? ? ?
Là người duy nhất không hiểu lúc đó, Hình Sâm có chút lạc lõng so với những người khác nhưng anh thực sự không có cảm giác gì. Tuy nhiên khi nhìn thấy Kiều Nại khóc, anh vẫn không nhịn được lau nước mắt cho cô. Lúc đó thấy rất bất lực và đau lòng nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn muốn bật cười sao cô ấy dễ thương như vậy?
Từ Gia Mạn: “Tôi nghĩ mình ổn rồi!”
[Cứu với, cái này thực sự hơi nhiều phân quá rồi!]
[Hahahaha]
[Toàn bộ thành viên ship CP]
Sau khi Hình Sâm bị buộc phải buông tay, vẻ mặt khá khó chịu. Trong mắt anh không giấu được sự thiếu kiên nhẫn, anh liếc nhìn bốn bóng đèn đang cản trở, khiến vài người chạm mắt lập tức quay mặt đi thay đổi chủ đề.
Khoảng cách này cũng khiến Kiều Nại thấy rõ mồ hôi trên trán Hình Sâm, cô vô thức sờ túi quần áo, lấy ra một miếng khăn giấy, lau mồ hôi cho anh.
[Hahaha, Hình Sâm gần như tức c·h·ế·t rồi]
[Có thể thấy rằng mọi người đều có khát vọng sống sót mãnh liệt]
Triệu An Kha: “Vậy chúng ta đi xem đười ươi đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.