Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 733: Chương 733
Liễu Phương Lâm muốn chứng minh rằng cô ấy không thua kém con trai.
Cậu khiến bọn họ bẽ mặt, chắc chắn họ muốn trả thù.
Là tớ đã liên lụy đến cậu rồi!"
Phương Lâm ngẩng đầu lên, vội vàng đưa tay lau nước mắt: “Tô Ý, sao cậu lại đến đây?"
"Nói đi nói lại, đều là do chuyện lần trước làm liên lụy đến cậu.
Bây giờ như vậy, ngược lại tỏ thấy nhẹ nhõm hơn."
Tớ sợ anh ấy gây thêm rắc rối nên thay mặt anh ấy ra đây."
Thật ra..."
"Tớ tin hai bác nhất định sẽ nhìn thấy những điểm tốt của anh ba."
"Vậy để anh lái xe chở em đi."
Nghe xong, Tô Ý kinh ngạc: “Cái gì? Sao tớ có thể gọi điện thoại nói với ba mẹ cậu những lời như vậy được?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người vội vàng lái xe ra ngoài tìm kiếm.
"Không cần đâu, em sẽ bảo Cận Xuyên đi cùng, anh yên tâm! Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Anh đừng vội, bây giờ em sẽ ra ngoài tìm xem sao."
Tô Ý vội vàng bảo Chu Cận Xuyên tấp xe vào lề đường còn cô chạy đến chỗ Phương Lâm.
Phương Lâm áy náy: “Xin lỗi, cậu giúp tớ nói với anh ba cậu, chuyện này không liên quan đến anh ấy, làm anh ấy lo lắng rồi."
Phương Lâm đang băn khoăn về cuộc điện thoại, gặp Tô Ý thì kể hết những gì mình biết.
DTV (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta không chỉ trút giận lên cô ấy mà còn chửi rủa, đánh đập cả người phụ nữ yếu đuối là mẹ cô ấy.
Tô Ý thở dài: “Đàn ông con trai, có gì mà phải lo lắng chứ.
Chương 733: Chương 733
Từ khi học lớp một, Phương Lâm đã nỗ lực học tập.
"Vậy phải làm sao? Không thể cứ ngồi chờ thế này được?"
"Phương Lâm—"
Liễu Phương Lâm thở dài: “Chuyện này không trách cậu được, ba mẹ tớ vốn là như vậy.
Nhưng tớ nghĩ Tần Như Vân không có gan đó đâu, chắc là Tào Mạn Lệ gọi trước khi rời khỏi Bắc Kinh."
Ngày mai tớ sẽ đích thân đến giải thích rõ ràng với hai bác."
Đây là một cú sốc lớn đối với ba cô ấy, người luôn mong mỏi có thêm một đứa con trai.
Nghe vậy, Tô Ý cảm thấy khó chịu, nhất thời không biết nên an ủi thế nào, bèn khoác tay Liễu Phương Lâm, hai người sóng bước về phía cổng trường.
Liễu Phương Lâm cười khổ: “Tô Ý, không phải anh ba cậu không đủ tốt, mà là anh ấy quá tốt, tớ không xứng.
Cậu nói xem ai lại gọi điện như vậy chứ? Rõ ràng là nhắm vào hai chúng ta mà."
Thế là hai người lần lượt tìm kiếm các nhà khách gần trường học.
Nghĩ đến việc Phương Lâm đưa ba mẹ đi, chắc chắn điều đầu tiên là phải tìm chỗ ở.
Cho dù bây giờ họ không đến, chuyện của tớ và anh ba cậu cũng không thành được.
Vì vậy, từ khi Liễu Phương Lâm có ý thức, ba cô ấy đã là một kẻ nghiện rượu, hung dữ và thích đánh đập.
Liễu Phương Lâm ngừng một lát, sau đó kể hết mọi chuyện về gia đình mình cho Tô Ý nghe.
Tô Ý suy nghĩ một chút rồi hiểu ra: “Còn ai vào đây nữa? Không phải Tào Mạn Lệ thì là Tần Như Vân.
Còn cậu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao ba mẹ cậu lại đột ngột đến đây?"
Chuyện nhà tớ, tớ chưa bao giờ kể với mọi người...
Ông ta cảm thấy hãnh diện nên tâm trạng cũng tốt hơn được vài ngày.
Chúng tớ vốn dĩ không cùng một thế giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Lâm vội vàng giải thích: “Tớ biết không phải cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng dần dần, ba cô ấy trở nên thờ ơ với việc cô ấy đạt giải nhất, vẫn thường xuyên đánh đập, mắng nhiếc hai mẹ con..
Tô Ý nhìn thoáng qua khuôn mặt cô ấy, không khỏi đau lòng: “Anh ba tớ sợ c.h.ế.t khiếp, ở nhà đứng ngồi không yên, cứ đòi ra ngoài tìm cậu.
Hóa ra, mẹ Liễu Phương Lâm sinh cô ấy xong thì bị thương hơn mười năm sau vẫn không thể mang thai được nữa.
Cúp điện thoại, Tô Ý vừa mặc quần áo vừa kể lại sự việc cho Chu Cận Xuyên nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phương Lâm, tớ nghe anh ba kể hết rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Quả nhiên, họ nhìn thấy Phương Lâm bước ra từ một nhà khách, vừa đi vừa lau nước mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.