Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 716: Chương 716
Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, đều vô cùng vui mừng.
“Đúng là họ.
Liêu Chính Dân cười mỉa: “Đúng vậy, họ đang ở Hội chợ Mùa Xuân ở Dương Thành.
Bạch Miêu Miêu ừ một tiếng: “Đúng vậy, con châu chấu sau mùa thu, xem họ vui vẻ được bao lâu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai đoạn này, một là họ giúp người nước Nghê Hồng vu khống và hãm hại công ty thực phẩm Tô Ký của chúng tôi, đoạn kia là họ cố gắng dùng tiền mua chuộc Liễu Phương Lâm để đánh cắp công thức gia vị của chúng tôi rồi bán với giá cao cho một công ty ở tỉnh đảo, giá cả đã nói rất rõ ràng trong đoạn ghi âm này rồi.”
Hai trưởng khoa nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tôi biết họ đang ở đâu.”
Trong khi mọi người đang bận rộn, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ liên tục nháy mắt ra hiệu cho Liễu Phương Lâm.
“Gia đình của Tần Như Vân thì tôi đã liên lạc rồi, nhưng họ cũng nói không biết, còn bảo chúng tôi không cần lo lắng.”
“Sao trong này còn có giọng của Liễu Phương Lâm, chẳng lẽ họ ở cùng nhau?”
Như thể hoàn toàn không ngờ hai người này dám trốn học đi Dương Thành.
Các mẫu hàng được tặng đi rất hào phóng.
Ban đầu, ban lãnh đạo không biết Liêu Chính Dân đến để làm gì, nhưng vì trường đã từng nhận được tài trợ của ông ấy nên họ rất nhiệt tình tiếp đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tào Mạn Lệ cũng không có.”
DTV
Liêu Chính Dân mới sáng sớm đã mang theo bản ghi âm đến trường tìm ban lãnh đạo.
“Cô Tần Như Vân của khoa Quản trị Kinh doanh đâu? Cô ta đang ở đâu?”
“Không, không có xin phép, là trốn học.”
Chương 716: Chương 716
Liêu Chính Dân nghe vậy không nhịn được cười khẩy: “Mấy người cũng không cần phải phí công liên lạc với gia đình nữa, cho dù liên lạc được thì họ cũng sẽ bịa ra lý do thôi.
“Lãnh đạo, sinh viên Tần Như Vân không có ở đây..."
Họ đang ở đâu?”
Hai trưởng khoa nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng cúi đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy, chúng tôi đã hỏi các sinh viên khác nhưng không ai biết, còn nói đây không phải là lần đầu tiên họ trốn học, tôi vừa định gọi điện cho gia đình họ.”
Vừa vào cửa, chưa kịp chào hỏi, lãnh đạo đã trực tiếp nghiêm giọng hỏi.
“Đúng vậy, cậu không biết đấy thôi, hôm nay là ngày cuối cùng, bên tỉnh đảo đang rất gấp, họ liên tục hỏi chúng mình xem tình hình thế nào.”
Do đó, gian hàng thậm chí còn nhộn nhịp hơn mấy ngày trước, Tô Ý và những người khác lại bận rộn nhận đơn đặt hàng đến mức không kịp thở.
“Không có? Ý hai người là sao? Bây giờ là giờ học mà? Hai người này có xin phép nghỉ không?”
Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ bị cô ấy làm cho bối rối, cười gượng một tiếng: “Chúng mình không có ý đó, chỉ thấy cậu không để ý đến chúng mình, tưởng cậu đã hối hận rồi.”
Ban lãnh đạo trường lo lắng gọi điện cho trưởng khoa Quản trị Kinh doanh và trưởng khoa Tiếng Anh, yêu cầu hai người đến văn phòng ngay lập tức.
Đi rồi cũng thôi, vậy mà còn gây ra lắm chuyện như vậy nữa?!.
…..
Liễu Phương Lâm bị hai người nhìn chằm chằm đến khó chịu, liền bước thẳng ra phía nhà vệ sinh.
Liêu Chính Dân cười nhạt gật đầu: “Tất nhiên, nếu không phải là sinh viên của mấy người, tôi đã trực tiếp báo cảnh sát rồi, không cần phải mới sáng sớm ngày ra đã chạy đến đây tìm mấy người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liễu Phương Lâm ngừng lại một chút, rồi cười mỉm nhìn hai người: “Cậu cứ bảo họ yên tâm ở Dương Thành đợi đi, chúng ta về Bắc Kinh rồi sẽ liên lạc với họ ngay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi nghe xong bản ghi âm mà Liêu Chính Dân phát cho, sắc mặt họ dần trở nên khó coi.
Khi thấy hai người đi theo mình, cô ấy không kìm được mà đáp trả: “Sao? Công thức của Tô Ý không có ở đây, mình có thể ép cậu ấy viết ra ngay bây giờ hay sao?”
Nói xong Liêu Chính Dân bật lại hai đoạn ghi âm.
“Còn cô Tào Mạn Lệ của khoa Tiếng Anh nữa, mau tìm hai người họ đến đây cho tôi.”
Ở phía bên kia, tại Bắc Kinh.
“Người trong đoạn ghi âm này...
Ông chắc chắn là sinh viên của trường Thanh Bắc chúng tôi chứ?”
Vì là ngày cuối cùng, một số người mua còn đang do dự cũng tranh thủ đặt hàng trước khi ra về.
Nghe xong, sắc mặt lãnh đạo trường lập tức tái nhợt, có vẻ như những gì Liêu Chính Dân vừa nói không sai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.