Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 706: Chương 706
Vừa xong việc, liền thấy bên một gian hàng nhỏ đối diện cũng có mấy người đến.
Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư nhìn thấy cảnh này không khỏi căng thẳng.
Dù có hai người là người học ngoại ngữ, nhưng bình thường rất ít khi có cơ hội gặp người nước ngoài, chưa kể số lượng người đến còn nhiều như thế này.
Tô Ý cười lắc đầu: “Họ đến được nghĩa là đã tuân thủ quy trình, anh đi đe dọa cũng vô ích, cứ theo từng bước mà làm, chúng ta cứ làm những gì cần làm!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Miêu Miêu thấy vậy liền kéo Tô Ý lại: “Nhìn kìa, đó không phải Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ sao? Sao hai người này lại đeo bám dai thế?”
Nói xong cô ấy chuẩn bị xách ấm nước đi lấy nước.
Tô Ý nghe vậy thì cười khẽ: “Các cậu chưa nhìn thấy gian hàng bên trái và bên phải của chúng ta đâu đúng không? Đó mới là đối thủ chúng ta cần để ý.”
DTV
Bạch Miêu Miêu nghe vậy lập tức chạy ra ngoài, nhìn thoáng qua hai gian hàng bên cạnh.
Lúc mấy người nói chuyện, Tào Mạn Lệ ở gian hàng chéo đối diện liền kéo Tần Như Vân lại: “Như Vân, cậu nhìn kìa, gian hàng của họ bày những thứ gì thế? Hình như trước đây chưa thấy bao giờ.”
Chương 706: Chương 706
Nhìn mấy người một lượt rồi tiến thẳng tới chỗ Tô Ý: “Xin hỏi, cô là cô Tô phải không?”
Tô Ý điềm tĩnh nhìn cô ấy một cái: “Đặt gần nhau cũng không có gì lạ, để tiện cho khách tham quan, ban tổ chức chắc chắn sẽ đặt các gian hàng cùng loại vào một chỗ, nhưng công ty mì ăn liền bên phải đến từ nước Nghê Hồng, hình như là cùng một công ty với Dã Điền.”
Tô Ý hơi ngạc nhiên nhìn ông ta một cái: “Đúng vậy, là tôi.”
Tô Ý cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Nói xong, cô vội vàng lấy ra vài hộp mì đưa cho ông ta: “Quản lý Tống, đây là mì ăn liền mới được nghiên cứu của công ty chúng tôi, hôm nay là lần đầu tiên chính thức ra mắt, ông lấy vài hộp về thử nhé.”
Vì vậy, không thể tránh khỏi việc nhìn thêm vài lần, trong lòng càng ngày càng căng thẳng.
Sau đó hốt hoảng chạy về: “Sao đều là bán mì ăn liền thế này? Chẳng phải đang đấu võ đài với chúng ta sao?”
Nghe vậy, mọi người mới lấy lại tinh thần, vội vàng theo Tô Ý tiến vào hội trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Như Vân cũng ngớ người ra, trước đây ở Bắc Kinh thực sự chưa từng thấy loại mì ăn liền như vậy.
“Tôi phải đi làm việc đây, nếu cần gì cứ đến tìm tôi.”
Hôm qua khi đến đây, mấy người đã bàn bạc xong cách bày trí tờ rơi, trưng bày mẫu thử và dán poster.
Lâm Trạch Tây thấy vậy cũng vội vàng giúp: “Nhiều thế này, để anh đi cùng em nhé.”
Liễu Phương Lâm gật đầu: “Em đồng ý với Tô Ý, chúng ta cứ làm tốt việc của mình trước đã, sau đó tùy cơ ứng biến.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhờ quan hệ với Liêu Chính Dân, lần này thực phẩm Tô Ký có được một gian hàng rất tốt, đúng ở vị trí trung tâm khu vực thực phẩm.
Nhưng sau khi nhìn quanh một vòng liền hiểu ra.
Liễu Phương Lâm cũng tỏ ra nghiêm túc.
Tô Ý nhận lấy danh thiếp nhìn qua một lượt, rồi cười đáp: “Cảm ơn quản lý Tống, có việc cần tôi nhất định sẽ tìm ông.”
Lúc hai người đi lấy nước, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục công tác liền bước tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì cảm ơn nhé.”
Đối phương nghe vậy, liền lấy ra một tấm danh thiếp: “Cô Tô, tôi là nhân viên bên ban tổ chức, tôi tên Tống Trường Sơn, trước đó Tổng giám đốc Liêu đã đặc biệt dặn dò tôi, mấy ngày này nếu cô có việc cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi.”
“Dãy đối diện đều là các gian hàng bán kẹo, nên họ được xếp vào đây cũng không có gì lạ.”
Cho nên khi vừa vào trong mấy người nhanh chóng chia công việc và hoàn thành việc bố trí.
Bạch Miêu Miêu gật đầu: “Cũng được, họ ở ngay trước mắt chúng ta, có giở trò cũng không dám.
Tô Ý thấy vậy, cười kéo ba người lại: “Chúng ta cũng mau chóng về chỗ chuẩn bị đi, có khi lát nữa khách hàng sẽ đến đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy họ đi xe buýt đến, có người cầm cờ dẫn đầu, xếp hàng xuống xe một cách trật tự và tiến vào hội trường.
Liễu Phương Lâm ngẩn ra một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Được.”
Vừa nghe Tô Ý nói, Lâm Trạch Tây liền chạy tới: “Sao bọn họ còn dám đến? Có cần anh đi cảnh cáo trước không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.