Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 562: Chương 562
Chương 562: Chương 562
Một người mà rõ ràng mình để tâm như vậy, sao lại đột nhiên không muốn gặp nữa?
Cuối cùng thậm chí bật khóc nức nở.
Tô Nhân khóc một hồi, mới hơi bình tĩnh lại, nhận lấy khăn mặt Tô Ý đưa lau mặt.
Tô Nhân nghe thấy chuyện gặp mặt, đột nhiên bắt đầu do dự.
Tô Nhân ngượng ngùng liếc con một cái, rồi gật đầu đáp: “Ừ, đúng vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Nhân vừa nghe càng khóc to hơn.
Tô Ý rất khó hiểu, ban đầu cô định hỏi ý kiến mẹ trước rồi mới quyết định có sắp xếp cho hai người gặp mặt hay không.
Tô Ý ngẩn người, lập tức hiểu ra.
Hai mẹ con lại vừa giặt vừa phơi, chẳng mấy chốc mà trong sân treo đầy chăn và ga giường.
Tô Ý thấy mẹ miệng nói không muốn gặp, nhưng trong mắt lại mang theo chút buồn bã.
Tô Ý bị dọa sợ ngây người, vội vàng chạy lại ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đừng dọa con." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Nhân nghe xong chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng: “Thôi bỏ đi, không cần gặp lại đâu."
"Năm đó mẹ luôn nghĩ ông ấy đã c·h·ế·t, bây giờ đột nhiên biết ông ấy còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, vậy là mẹ yên tâm rồi."
Đang định đưa tay bắt mạch cho bà ấy, bỗng nghe bà ấy nói: “Mẹ không ngờ thật sự là ông ấy, cũng không ngờ ông ấy vẫn còn sống trên đời này, biết ông ấy vẫn còn sống, mẹ thật sự rất vui." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, người ta chắc cũng đã sớm có gia đình sự nghiệp ổn định.
DTV
"Mẹ, bây giờ trong lòng mẹ còn có ông ấy không?"
Nghĩ đến đây, Tô Ý liền mở miệng hỏi: “Mẹ, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Liền hỏi thêm một câu: “Chỉ coi như gặp lại một người bạn cũ cũng được mà mẹ, có thể chú Liêu cũng muốn gặp mẹ đó, nếu không thì ông ấy đã không đến thủ đô rồi."
Rồi đứng dậy tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Tô Ý thấy vậy hoảng hốt, vội đưa tay lau đi: “Mẹ, mẹ đừng kích động!”
Tô Nhân vừa nói vừa không nhịn được nhìn xuống tay mình.
Tô Ý nghe vậy cười ngượng ngùng: “Mẹ, liệu chú Liêu có phải là mối tình đầu của mẹ không?"
"Đã nhiều năm trôi qua, bỗng nhiên tìm thấy mối tình đầu của mình thì cảm giác như thế nào? Giữa chú Liêu và cái người họ Lâm đó, ai đẹp trai hơn?"
Sau đó lại bật cười.
Tô Ý thấy vậy, cũng đành bỏ cuộc: “Thôi được rồi, chuyện gặp mặt để sau hẵng tính, dù sao giờ ông ấy cũng đang đầu tư ở đây, sau này biết đâu sẽ thường xuyên đến."
Dù Tô Nhân luôn tập trung làm việc, nhưng bà ấy cũng nhận ra rằng con gái thỉnh thoảng liếc nhìn mình.
Thật sự không cần thiết phải gặp lại, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên thôi.
Tô Nhân lắc đầu cười khổ: “Đã hơn ba mươi năm không gặp rồi, còn có thể có hiểu lầm gì không giải quyết được?"
Tô Nhân nghe xong thở dài bất lực: “Ông ấy đến thủ đô không phải là bị con ép đến sao? Hơn nữa nếu thật sự muốn gặp mẹ, thì khi con đưa ra lời mời, hôm qua ông ấy đã đồng ý rồi, thật ra mẹ cũng hiểu ông ấy không muốn gặp mẹ."
Tô Ý nghe thấy vậy cũng vội vàng đứng lên.
Tô Ý thấy vậy thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm, tưởng rằng mẹ mình bị kích động gì đó.
Đều đã lớn tuổi như vậy, gặp lại chỉ làm phá vỡ ấn tượng của nhau mà thôi.
Thấy mẹ xúc động như vậy, Tô Ý liền chủ động đề nghị: “Mẹ, mẹ có muốn gặp ông ấy không? Nếu mẹ đồng ý, con sẽ gọi điện hẹn ông ấy."
Bà ấy đành nhìn con một cách bất lực: “Con muốn hỏi gì thì hỏi đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Nhân thấy con gái hỏi liên tục, suýt chút nữa thì trợn mắt lên trời.
Thì ra bao nhiêu năm nay, mẹ cô luôn nghĩ ông ta đã c·h·ế·t?
Sau bao nhiêu năm, mình đã không còn là dáng vẻ ban đầu nữa rồi.
Hơn ba mươi năm trước, tay mình giống như hành tây, không nhìn thấy khớp xương nào, nhưng bây giờ, trên đó đã có vô số nếp nhăn chồng lên nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.