Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 436: Chương 436
Ông Chu nghe vậy cũng lập tức đứng dậy đi tới.
Sau khi liên tục cảm ơn, ông Chu vui vẻ bảo Chu Hoằng Nghĩa treo tranh lên: "Cẩn thận chút, hôm nay vui quá, treo lên để nhìn một ngày cho đã, mai hãy cất đi."
Chu Cận Xuyên nghe vậy, liền lập tức cướp lấy hộp mặt nạ mà Tô Ý định đưa cho bà ta.
Không ngờ sau nhiều năm như này lại có thể nhìn thấy tác phẩm của ông ấy, mà còn được bảo quản tốt như vậy!"
Sau nhiều thập kỷ, được nhìn thấy lại bút tích của người bạn cũ khiến ông Chu rất xúc động.
Sau này hai đứa có thể sống hai bên, cũng tiện cho mọi người gặp con cháu, dù sao cũng không xa.”
Khi bức tranh đã được treo lên tường, ông Chu mới kể lại thời trẻ của mình cho mọi người nghe.
DTV
"Đúng vậy, đây là tác phẩm của ông Thẩm để lại.
Mấy ngày gần đây, sức khỏe của ông Chu không tốt, Triệu Lam còn lo hôm nay đang ăn cơm phải đưa ông ấy đi bệnh viện.
Không lâu sau, thức ăn lần lượt được dọn lên bàn.
Chu Hoằng Nghĩa thấy vậy, vội vàng giải thích: "Ông Thẩm là một nhà thư pháp nổi tiếng cận đại, cũng là bạn của ba tôi khi còn trẻ, chỉ tiếc sau này họ ít gặp nhau.
Giờ thấy nhà thông gia chu đáo như vậy, bà ấy không kiềm được mà rưng rưng nước mắt.
Bức tranh mới được mở ra một nửa, Chu Hoằng Nghĩa đã dừng động tác, sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn ba mình đầy kích động: “Hình như đây là của ông Thẩm đấy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Nhân và mấy người anh chị em của Tô Ý đều mỉm cười lắc đầu: “Mọi thứ đã được tính toán rất chu đáo rồi."
Nói xong, mấy người vui vẻ trao đổi kinh nghiệm dưỡng da, không buồn nhìn đến bà cô chồng đang đứng bên cạnh.
Chương 436: Chương 436
(Vì Chu Cận Xuyên gọi là thím, là chị dâu của Chu Ái Linh, nên để xưng hô là tôi - cô, tôi - chị vì tính Chu Ái Linh như thế chắc cũng chả ai thích.) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba tôi trước đây thường nhắc đến ông ấy."
Chỉ có Chu Cận Xuyên dường như không hài lòng lắm: “Tháng sau tổ chức hôn lễ thì lâu quá."
Vừa mới tìm lại được con gái ruột, bà ấy thực sự không nỡ để con gái mình đi lấy chồng quá sớm.
Hai người thím nghe vậy, lập tức vui vẻ che miệng cười: "Thế thì tốt quá, da chúng tôi thô ráp, không sợ bị dị ứng, cảm ơn cô nhiều nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi tặng quà cho Triệu Lam xong, Tô Ý đưa bức tranh thư pháp cuối cùng cho Chu Hoằng Nghĩa: "Chú Chu, bức tranh này là của ông ngoại con để lại, nghe Cận Xuyên nói chú thích tranh chữ, mẹ con dặn con mang đến tặng chú."
Tô Nhân cười khuyên: "Có gì mà tốn kém chứ! Ba tôi hồi trẻ cũng thích sưu tầm tranh chữ, tiếc là không còn nhiều, bức này bảo quản khá tốt, để ở nhà chúng tôi không ai biết thưởng thức, chi bằng tặng cho người hiểu được vẻ đẹp của nó."
"Tôi và ba của Cận Xuyên đã bàn nhau dọn trống tầng ba cho hai vợ chồng trẻ ở, bây giờ cũng gần xong rồi, chỉ còn thiếu một ít đồ nội thất và thiết bị điện chưa về đủ, trong nhà cũng còn mùi sơn, hai đứa lát nữa lên xem thử đi."
Hai người mở hẳn bức tranh ra, ông Chu cũng lập tức đỏ hoe mắt.
Câu nói này cũng trúng ý của Tô Nhân.
Chu Hoằng Nghĩa bình thường rất thích tranh chữ, tuy ngại khi nhận nhưng nghe lời thông gia nói vậy, ông ấy không kìm được nữa mở ra xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ngờ, sau khi gia đình Tô Ý đến, sắc mặt và tinh thần của ông Chu rõ ràng tốt hơn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy mọi người đều vui vẻ vây quanh ông Chu nghe kể chuyện, Chu Ái Linh bực bội giậm chân, kéo chồng đi về phía bàn ăn.
Chu Hoằng Nghĩa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Chú, chú cũng có quà à? Không cần đâu, không cần đâu, thế này khiến mọi người tốn kém quá.”
Ngoài hai người họ, những người khác đều không hiểu gì.
Chu Cận Xuyên lập tức đưa tay ra giúp đỡ.
Khi đã uống vài chén rượu và ăn được vài món, Triệu Lam và mọi người bắt đầu bàn chi tiết về đám cưới.
Đúng là con người gặp việc vui thì tinh thần cũng phấn chấn.
"Dù sao thì chị Nhân vừa tìm được Tiểu Ý, nghe nói chị đã mua một căn nhà bên cạnh, nên tôi nghĩ tốt nhất là trang trí cả căn đó luôn.
"Vừa hay bọn cháu còn sợ không đủ cho mọi người, cô út đã không cần thì hai hộp này cứ để dành cho hai thím nhé."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.