Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 382: Chương 382
Tô Ý ừ một tiếng: "Không phải đã nói em ngủ ở dưới đất rồi sao? Sao anh lại xuống đó?"
Tô Ý cũng bị nụ cười ngây ngô của anh lây sang, nhướng mày cố ý trêu chọc: "Được thôi, tập luyện trong môi trường tốt như vậy chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn, sau này bảo Tiểu Vũ tối nào cũng dắt anh ra đây đi dạo."
Sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Ý em là, em thật sự định bỏ anh sao?"
Anh cũng muốn có cơ hội được xem xét lại, đồng chí Tô, em xem xét lại anh được không?"
Chu Cận Xuyên thấy cô nghiêm túc đưa sổ tiết kiệm cho mình, không khỏi thắt lòng.
Tô Ý cũng đang định tìm cơ hội nói chuyện này với anh nên nhân tiện kể lại chuyện xem cửa hàng hôm nay.
Tô Ý ồ một tiếng đầy sâu xa: "Xem raa là anh biết à, tỉnh ngộ cũng nhanh đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tâm trạng Chu Cận Xuyên lúc này cũng đẹp như cảnh sắc trước mặt.
Chương 382: Chương 382 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Làm gì có đạo lý để con con gái người ta ngủ dưới đất, với lại tối qua anh ngủ cũng không thấy khó chịu gì." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nếu anh không muốn tự mình giữ thì cứ để tạm ở chỗ em, muộn rồi, ngủ đi!"
Tô Ý nghe vậy, lấy cuốn sổ tiết kiệm đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho anh: "Đủ rồi.
Chu Cận Xuyên biết cô cố ý nói vậy, cũng không so đo, chỉ tươi cười đồng ý.
Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã ý thức được mình lỡ lời, vội vàng chuyển chủ đề: "Sáng nay em nói đi xem mặt bằng, đã ưng ý chỗ nào chưa?"
Chu Cận Xuyên sững người, sau đó rướn người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn chưa nói là có đồng ý hay không mà."
"Lỗi là không bàn bạc với em, tự ý lựa chọn chia tay."
Chỉ hỏi lại một câu là tiền có đủ không.
Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó cười ngây ngô trong bóng tối.
Đúng rồi, sổ tiết kiệm của anh vẫn đang ở chỗ em, trước đây em cũng muốn tìm cơ hội đưa lại cho anh, nhưng thấy anh nằm viện cũng không tiện cất giữ, bây giờ anh đã xuất viện rồi thì tự anh giữ lấy đi."
Tô Ý nghe anh nói vậy cũng sững người, sau đó mím môi: "Anh nói gì thế?"
Hai người ngồi một lúc, đợi đến khi sắc mặt Chu Cận Xuyên đã khá hơn một chút mới đứng dậy trở về nhà.
Sau đó, cô đặt cuốn sổ tiết kiệm xuống dưới gối, nằm xuống.
Cúi đầu nhìn, Chu Cận Xuyên đã ngồi trên tấm nệm trải dưới đất: "Phòng tối, em cẩn thận."
Cô vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, ra ngoài sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Chu Cận Xuyên đâu.
"Nhưng mà người phạm tội còn có cơ hội lập công chuộc tội, sám hối sửa lỗi, anh...
Chu Cận Xuyên nhìn cô với ánh mắt tha thiết: "Chuyện ở bệnh viện là lỗi của anh."
Tô Ý mím môi: "Lỗi gì?"
Tô Ý gật đầu: "Nếu vậy thì mai anh lại chuyển sang phòng Tiểu Vũ ngủ đi, không cần phải canh em nữa."
Tô Ý thấy anh còn dựa vào giường cười ngốc nghếch, bèn lên tiếng giục: "Còn không mau nằm xuống ngủ? Mai còn phải dậy sớm đi bệnh viện nữa đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Tên đàn ông xấu này còn biết giả nai!]
Tô Ý liếc nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, không khỏi mềm lòng, lời từ chối lại nuốt xuống.
Buổi tối, Tô Ý cố ý lề mề, tắm rửa xong còn ở trong phòng tắm dọn dẹp một hồi mới vào phòng.
DTV
Chu Cận Xuyên nhìn cô, mấp máy môi: "Anh lớn lên ở Bắc Kinh, sống ở đây bao nhiêu năm rồi mà chưa từng phát hiện ra nơi nào thoải mái như vậy, hay là sau này tối nào chúng ta cũng đến đây đi dạo nhé?"
Lúc đầu Chu Cận Xuyên còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Ý làm việc luôn rất cẩn thận nên cũng không hỏi nhiều.
Tô Ý quay đầu nhìn, chỗ ngủ dưới đất đã được dọn dẹp gọn gàng.
Ban đầu cô còn tưởng Chu Cận Xuyên chắc chắn đã ngủ rồi, nào ngờ vừa đặt chân vào phòng ngủ, đèn đã sáng lên.
Vì ngủ muộn nên hôm sau lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Tô Ý khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại, nằm một lúc mà bản thân lại không ngủ được.
Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh chỉ là không thể chấp nhận được việc em còn trẻ như vậy đã phải gả cho một tên tàn phế, cho dù người đó là anh cũng không được."
Tô Ý thấy anh cứ cười ngây ngô, không nhịn được lẩm bẩm: "Cười ngốc cái gì thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Ý đưa tay tắt đèn, trong bóng tối vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Không phải anh tự nói muốn em xem xét lại anh sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.