Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 352: Chương 352
Không ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã đụng phải dì bị mất trộm hôm qua.
Nói đến đây, Triệu Lam liếc nhìn chân anh, không nỡ nói tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 352: Chương 352
Tô Ý lắc đầu, nghĩ bà ấy là người địa phương, liền hỏi: "Không phải, cháu định đi tìm thầy thuốc Đông y, đúng rồi, dì có biết thầy thuốc Đông y nào nổi tiếng không? Cháu muốn bốc mấy thang thuốc.".
Triệu Lam nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ, bĩu môi: "Mẹ cảm thấy không hợp, nhưng cũng không nói là hoàn toàn không được.
Chu Cận Xuyên nhắm mắt lại: "Không cần đâu, con hơi mệt rồi."
Tô Ý trực tiếp lấy ra chiếc đồng hồ của anh: "Anh còn nhớ mua chiếc đồng hồ đôi này khi nào không? Khi đó anh đã nói gì?"
Tô Ý cũng ngại ngùng gật đầu, rồi rời khỏi bệnh viện.
Nói xong, Tô Ý liền vào nhà lấy chiếc vòng ngọc ra định đưa lại cho bà ấy.
Chẳng lẽ cháu nghĩ dì hối hận nên đến tìm cháu để đòi lại sao?"
Vì vậy, sáng hôm sau, Tô Ý đặt nồi canh lên bếp, rồi chuẩn bị ra ngoài tìm thử xem gần đó có tiệm thuốc Đông y nào không.
Vẫn phải tìm cách khiến Chu Cận Xuyên thỏa hiệp, như vậy cô mới có thể vào trong để biết anh thực sự bị thương ở đâu.
Hơn nữa trước đây con đã tốn công tốn sức đưa con bé về, bây giờ lại..."
DTV
Chu Cận Xuyên lặng lẽ nhét chiếc đồng hồ vào dưới gối: "Sửa lại vẫn dùng được."
Triệu Lam âm thầm lườm một cái, đứa con trai này càng ngày càng khó hiểu.
Tô Ý tức giận, liền nhét đồng hồ vào tay anh: "Muốn vứt thì anh tự vứt đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này cho thấy vết thương của anh nặng đến mức nào.
Sao giờ lại nói giúp cô ấy?"
Triệu Lam thấy Tô Ý tức giận bỏ đi, liền vội vàng bước vào trong: "Vừa nãy không phải hai người còn nói chuyện rất ổn sao? Sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?"
Tô Nhân giơ túi hoa quả trong tay lên, cười nói: "Không, dì đến đây để tìm cháu, mua cho cháu chút hoa quả, cháu định đi đâu sao?"
Chu Cận Xuyên uống nước canh mấy ngày, theo lý thì cơ thể đã phải tốt hơn nhiều, nhưng hôm nay thấy thái độ của anh, rõ ràng vẫn không có hy vọng vào việc hồi phục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy bà ấy mua nhiều đồ như vậy, cô cảm thấy rất ngại.
…..
Cô cũng nhận luôn số hoa quả mà bà ấy mang tới.
Chu Cận Xuyên liếc nhìn chiếc đồng hồ cô đưa ra, mím môi nói: "Vứt đi, đã vỡ thế này rồi, giữ lại cũng chỉ thêm phiền."
Chu Cận Xuyên mím môi, không nói gì.
Nói xong, cô bước ra ngoài.
Tô Nhân thấy cô có việc phải ra ngoài, cũng không muốn ngồi lâu, chỉ hỏi dò: "Dì thấy một mình cháu sống trong căn nhà lớn thế này? Gia đình cháu đâu?"
Liền vội mở cửa mời người vào: "Dì Tô, dì đến thật đúng lúc, chiếc vòng hôm qua dì tặng cháu, cháu định tìm cơ hội trả lại dì, hôm qua cháu chỉ giúp chút việc nhỏ, không dám nhận quà lớn thế này, hôm qua cháu vội đi nên chưa kịp nói."
Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Con ước gì cô ấy có thể đi luôn, trước đây mẹ cũng cảm thấy chúng con không hợp mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Ý ngạc nhiên: "Dì Tô, dì cũng sống gần đây sao?"
Ngồi yên bên hồ một lát, cơn giận tan bớt, cô bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Nếu cháu không nhận, dì sẽ đi ngay bây giờ, sau này cũng sẽ không đến nữa."
Triệu Lam tặc lưỡi: "Nếu con thật sự thích chiếc đồng hồ này, mẹ sẽ đi mua cho con một cái y hệt."
Tô Ý cứ tưởng hôm qua bà ấy nói sẽ đến tìm mình chỉ là lời xã giao, ai ngờ mới một ngày mà dì đã đến.
Triệu Lam đang ghé tai vào cửa nghe trộm, cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra, bà ấy không kịp tránh, đành cười gượng: "Không ở lại thêm chút nữa sao?"
"Dì thật sự thích cháu, cảm thấy rất hợp ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Ý mỉm cười: "Cháu mới từ nơi khác đến, bạn trai cháu bị bệnh nằm viện gần đây, cháu sống ở đây để tiện chăm sóc anh ấy."
Bên kia, Tô Ý tức giận rời khỏi bệnh viện, không vội về nhà mà đến công viên gần nhà ngồi một lúc.
Tô Ý thấy không thể từ chối được, đành phải nhận.
Thấy anh đang cầm một chiếc đồng hồ bị vỡ tan nát, cũng chỉ là kiểu dáng bình thường, bà ấy lên tiếng: "Để mẹ giúp con vứt đi, kẻo lại cắt vào tay."
Như vậy mới có thể trực tiếp dùng nước suối linh tuyền lên vết thương hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.
Triệu Lam thấy sắc mặt anh cũng không tốt, liền dịu giọng hỏi tiếp: "Con cố ý nói những lời đó, không sợ thật sự dọa con bé chạy mất sao?"
Tô Nhân thấy vậy, liền đứng dậy giúp Tô Ý đeo lại: "Con bé này, hôm qua dì đã nói tặng cháu rồi, sao có thể lấy lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.