Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 321: Chương 321
Chương 321: Chương 321
DTV
Hai anh em lái xe rời khỏi đại viện, đi về phía thị trấn.
Cô đã nhiều lần tìm cách chen vào nói chuyện nhưng đều không thành.
Nói xong, không đợi Lâm Thư Tuyết đáp lại, anh đã bước lên xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Thư Tuyết gật đầu lia lịa: "Xin lỗi anh, lâu ngày không gặp, nhất thời kích động nên em quên mất."
Mới có mấy ngày trôi qua, Lâm Thư Tuyết đã đến đây? Chẳng phải quá trùng hợp sao?
Lâm Hạo Nam cười lạnh: "Em không hiểu cậu ấy rồi, chỉ cần là việc cậu ấy đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm được, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi!"
Chu Cận Xuyên có chút bất ngờ: "Làm sao mọi người biết tôi có đối tượng?"
"Thì đã sao? Chẳng phải anh vừa nói, báo cáo kết hôn của cậu ấy còn chưa được duyệt, hơn nữa còn không suôn sẻ, ai biết cuối cùng có được phê duyệt hay không."
Không hiểu sao, Chu Cận Xuyên đột nhiên nhớ đến lần trước sau khi thăm tù về, Tô Ý đã hỏi anh về chuyện vợ sắp cưới và thanh mai trúc mã.
Trên đường đi, Lâm Thư Tuyết nhìn thấy một nhà khách bên đường..
Chu Cận Xuyên nhận ra người đến là Lâm Hạo Nam, vui mừng bước đến ôm chầm lấy anh ta: "Hạo Nam, sao cậu lại đến đây đột ngột vậy? Sao không gọi điện thoại trước?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng bên cạnh anh lại có một cô gái như vậy, khó tránh khỏi việc Tô Ý hiểu lầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Cận Xuyên nhìn cô ngẩn người, dường như không nhận ra.
Nào ngờ Chu Cận Xuyên đã thẳng thắn thừa nhận chuyện mình sắp kết hôn.
Hơn nữa, khi nhắc đến người yêu, vẻ mặt anh hoàn toàn thay đổi.
Lâm Thư Tuyết bị anh trai kéo ra khỏi tòa nhà văn phòng, trên mặt còn mang vẻ hậm hực: "Anh hai, chúng ta khó lắm mới đến đây thăm anh Xuyên, sao anh lại muốn đi nhanh như vậy?"
Chu Cận Xuyên cười ngại ngùng: "Không phải tôi cố tình giấu cậu, mà chúng tôi cũng mới quen nhau chưa lâu, vốn định chờ qua một thời gian nữa, khi nào về kinh sẽ giới thiệu cho mọi người, không ngờ mọi người lại đến đây trước."
Chu Cận Xuyên cười gượng: "Sáng nay có chút việc bận."
Lâm Hạo Nam cười lớn: "Không chỉ biết cậu có đối tượng, mà còn biết cậu đã nộp đơn xin kết hôn rồi, chỉ là hiện tại chưa thuận lợi lắm, đúng không?"
Mặc dù giữa anh và Lâm Thư Tuyết không có gì mờ ám, cũng không phải thanh mai trúc mã gì cả.
Lâm Thư Tuyết bĩu môi, cãi lại: "Nhưng trước đây anh cũng tán thành Chu Cận Xuyên làm em rể mà, sao bây giờ lại không được nữa?"
Lâm Hạo Nam có vẻ lúng túng: "Cái đó, tiện thể tôi có nhiệm vụ đến gần đây, con bé ở nhà cũng không có việc gì làm, nên đi theo tôi luôn, cậu yên tâm, chúng tôi chỉ đến thăm cậu thôi, sẽ không làm phiền công việc của cậu đâu."
Hai người bằng tuổi nhau, từ nhỏ đã cùng lớn lên trong một khu đại viện, sau này cùng vào trường quân đội, được phân về cùng một đơn vị nên rất thân thiết.
Trong lúc hai người trò chuyện, Lâm Thư Tuyết đúng bên cạnh mỉm cười nhìn.
"Xin lỗi, mấy năm không về kinh, anh nhất thời không nhận ra em."
Thấy hai người mải mê trò chuyện, cô bèn cố gắng xen vào: "Anh Cận Xuyên, em cũng đến đây mà, sao anh như không nhìn thấy em vậy?"
Lâm Hạo Nam tức đến nghẹn lời: "Trước kia? Trước kia Cận Xuyên chưa có đối tượng, bây giờ cậu ấy đã nộp đơn xin kết hôn rồi, có thể giống nhau sao?"
"Anh Cận Xuyên không chịu về, nên chúng em đành phải đến thăm anh vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ vậy, Chu Cận Xuyên lập tức cảnh giác: 'Mọi người đến đây tôi đương nhiên hoan nghênh, nhưng cách xưng hô này không được đâu, hoặc là giống trước đây gọi anh trai như anh trai em, hoặc là gọi tên đầy đủ hoặc đồng chí Chu!"
Nghe cô gọi như vậy, Chu Cận Xuyên cảm thấy da đầu căng thẳng: "Khoan đã, em gọi anh là gì cơ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí còn thân hơn cả Lục Trường Chinh.
Lâm Hạo Nam mỉm cười: "Muốn cho cậu bất ngờ đấy, không ngờ tiểu tử cậu đến Tây Bắc rồi lại lười biếng thế này, tớ nhớ hồi nhỏ cậu chưa bao giờ ngủ nướng, hồi ở trường quân đội lúc nào cũng là người dậy tập luyện đầu tiên."
Lâm Hạo Nam thở dài nhìn cô em gái: "Trước khi đi em đã hứa với anh thế nào? Em nói em đã sớm hết ý với Cận Xuyên, cũng sẽ không làm phiền đến cậu ấy, anh mới đồng ý đưa em đến đây."
Lâm Thư Tuyết bĩu môi: "Đâu có lâu như vậy, mới hai năm không gặp thôi mà."
.
Lúc này Chu Cận Xuyên mới nhớ ra cô là ai: "Lâm Thư Tuyết? Sao em lại đến đây?"
Lâm Thư Tuyết vốn còn ôm một tia hy vọng, mong rằng những gì mình nghe được đều là giả.
"Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, chuyện lớn như kết hôn mà cậu cũng không nói với tôi một tiếng sao?"
Lâm Hạo Nam vội vàng cười xoa dịu: "Đúng rồi, Cận Xuyên bây giờ đã có đối tượng rồi, nên chú ý cách xưng hô một chút."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.