Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 345

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 345


Hai người nhìn nhau một cái trong mắt đều tràn ngập sự may mắn.

[Cười c.h.ế.t tôi rồi bọn buôn vé lậu ở lầu trên, cái gì vô tình mua nhiều vé cơ chứ, vô tình hay thật đấy!]

Cơ bản những bài hát của họ đều có giai điệu khá sôi nổi nên có thể khuấy động được bầu không khí.

Hiện tại lại có thêm một trăm vé với giá gốc, sao mọi người có thể không vui được chứ?

Phải biết rằng, ở đêm diễn đầu tiên sẽ có ca thần Trương Thiên Vũ người đã bốn năm rồi không hát trước mặt fans.

Những kẻ buôn vé lậu muốn bán lại vé của buổi biểu diễn này với giá cao hơn chắc chắn sẽ không vui chút nào.

“Tôi nói cho mấy người biết! Tỉnh B là nơi có sân vận động lớn nhất thế mà bây giờ lại không còn vé nào, bọn buôn vé lậu đáng c.h.ế.t này!”

[Xứng đáng! Hừ!]

Muốn làm được điều này, thì đương nhiên cần phải trị bọn buôn vé lậu này trước đã.

Bọn họ càng mắng nhiều thì chỉ có thể chứng tỏ cách phòng chống bọn mua vé lậu của Hồ Trân Trân rất hiệu quả mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Vé sẽ được mở bán vào lúc nào vậy, tôi thật sự rất gấp!]

Hai người đi vào tiệm ăn nhanh hơn một chút: “Hôm nay may thật đấy, hai anh em ta không say không về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ôi trời, may thật đấy tôi chỉ đứng ngoài nhìn không mua, nếu mua rồi mà xác nhận như thế thì không phải tôi bị lỗ to à!”

Vì muốn thấy mặt anh ta, mà có nhiều người mê nhạc đã tình nguyện bỏ ra một số tiền cao để mua được vé.

Tuy bọn họ âm thầm chửi mắng trong lòng, nhưng ở trên mạng đều thống nhất nói một câu‘ Cảm ơn Hồ tổng ’.

Chương 345

Sau khi công bố tin tức này xong, fans liền trở nên vui vẻ.

Hồ Trân Trân cố ý để lại vé của mấy ghế ở hàng đầu, để dẫn Tiểu Thầm, Trần Khai và Lưu An đến tận nơi xem.

Một người khác cũng cảm thán giống như vậy: “May thật đấy tôi chỉ mới ngó qua hai lần thôi, nếu mua rồi thì tôi sẽ lỗ bao nhiêu tiền cơ chứ.”

Hai ngày sau, buổi biểu diễn cũng chính thức bắt đầu.

Những kẻ đầu cơ trục lợi ở khắp mọi nơi, nhưng thân là một bà chủ, cô hy vọng những fans hâm mộ của các nghệ sĩ nhà cô, có thể mua vé xem buổi diễn này với một mức giá hợp lý nhất.

Không khác gì bọn họ sợ Hồ Trân Trân sẽ không vui rồi không trả tiền cho bọn họ vậy.

[Đừng nói nữa người anh em tôi cũng không cướp được vé nào, vẫn là tên Lý kia đã trộm hết, nghe đâu cậu ta đã giành được hơn hai mươi vé đấy!]

Trong buổi diễn lần này, cũng có rất nhiều khách mời bí ẩn, lúc trước họ còn chẳng biết Tam Sơn Nguyệt là ai, nên chỉ có thể dựa vào việc biểu diễn để gây được ấn tượng sâu đậm trong mắt họ mà thôi.

“Chắc chúng ta phải đi làm vài ly thôi, hiện tại muốn làm bán vé lậu cũng khó thật đấy.”

Các fans thấy vậy còn mắng thêm vài câu.

Tùy rằng có nhiều người nhổ nước bọt khinh bỉ, nhưng bọn buôn vé lậu vẫn không chịu bỏ cuộc mà ra sức cầu xin dưới Weibo của Hồ Trân Trân.

Tuy rằng bọn bán vé lậu không hài lòng với điều này cho lắm, nhưng so với việc tổn thất quá nhiều thì thu lại được một nửa cũng đã tốt lắm rồi.

Vì mức độ nổi tiếng của Tam Sơn Nguyệt còn chưa quá cao, nên khi sắp xếp Hồ Trân Trân đã cho bọn họ trình diễn ba bài hát.

Cô tận mắt nhìn thấy bọn buôn vé lậu này chân trước mới ở trên Weibo nói ‘Cảm ơn Hồ tổng’, nhưng sau lưng lại đăng lên vòng bạn bè rằng: ‘Tại sao lại keo kiệt như thế chứ, có chút tiền cũng không chịu trả’.

Hai tên bán vé lậu đứng cạnh nhau nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

[Tôi hỏi một chút, chị Hồ có cho trả vé không? Tôi vô tình mua hơi nhiều vé rồi.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì quá tuyệt vọng nên bọn buôn vé lậu có kéo đến bình luận vào bài đăng của Hồ Trân Trân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[A a a! Đừng có ai tranh với tôi! Khách sạn tôi cũng đặt xong rồi!]

Tam Sơn Nguyệt phụ trách việc biểu diễn tiết mục mở màn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những bọn bán vé lậu có kêu khóc thế nào ở trong phần bình luận thì cư dân mạng cũng không đồng tình.

[Cho dù ngủ ở ngoài đường cái tôi cũng phải đi, lão Trương, vì anh tôi sẽ liều mạng!]

Trong tài khoản của cô có kết bạn với hai người làm bên buôn vé lậu, nhưng họ không biết đó là tài khoản của cô.

[Không xong rồi, tấm vé này có cả xác nhận chứng minh thư, mỗi người một vé không thể nào bán cho người khác được.]

Thấy bọn họ không vui Hồ Trân Trân liền vui vẻ hơn.

Các fan thì cứ tiếp tục mắng, bọn buôn vé lậu thì cứ than khóc liên tục đây quả là một tình huống hiếm thấy.

Cuối cùng trước hai ngày khi buổi biểu diễn bắt đầu, họ cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

“Bọn buôn vé lậu đáng c.h.ế.t này, vốn dĩ tôi có thể cướp được vé giờ thì hay rồi, rõ ràng ở sân vận động vẫn còn có chỗ trống mà tôi lại không mua được vé!”

Hai người vừa mới nói lời này không lâu thì thấy tên bán vé lậu Lý Hải người mình vừa nhắc đến đang khóc lóc kể lể

Khi biểu diễn ba ca khúc này, điều họ cần làm chính là khiến khán giả nhớ kĩ được bọn họ.

[Có thể sắp xếp hoàn tiền ở trang web, nhưng chỉ có thể hoàn một nửa số tiền mà thôi, những vé trả lại sẽ được mở bán thông qua nền tảng.]

Hơn nữa gần đây Thung Lũng Ác Nhân cũng đang phát sóng, bài hát Tiêu Sái này của bọn họ cũng đã thoát vòng nổi tiếng khắp nơi, có một số người còn hát theo nên không khí cũng dần nóng lên.

Những người ra tay nhanh hơn còn trực tiếp ném mười vạn cho bọn bán vé lậu để mua giùm vé xem buổi biểu diễn

Nhóm người này rất lì lợm la l.i.ế.m một lúc lâu ở dưới Weibo của Hồ Trân Trân, cô thấy vậy cũng rất buồn cười.

[Muốn trả vé thì sao bọn buôn vé lậu các người không đi lên trang web mà hỏi đi? Sao còn kéo đến đây để hỏi chứ, đúng là đen đủi mà.]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 345