Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119
Hồ Trân Trân mới đến thành phố S được hai tháng, nhưng cô đã làm được rất nhiều điều cho thành phố như vậy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Nhìn không được!!!!]
Họ sẵn sàng tham gia vào náo nhiệt lớn như bức tranh của Vương Bách Thạch lần đầu tiên được mở ra.
[Báo mới Thành phố S: Cảm ơn tấm lòng biết ơn, cảm ơn vì đã có quyên góp tiền bạc và vật chất, yêu thương người dân và môi trường, giống như cô Hồ Trân Trân.]
Hồ Trân Trân dưới sân khấu ngượng ngùng nhấc chân..
Rất nhiều người lấy điện thoại ra chuẩn bị quay chụp lại.
Ông sợ nước mắt của mình sẽ rơi xuống bức tranh, nên khi ông nhận ra mình sắp khóc, ngượng ngùng quay người lại, dùng ống tay áo lau mặt..
Hồ Trân Trân xấu hổ, vì tất cả những lời cô chuẩn bị đều đã được Giám đốc Vương nói hết, lát nữa cô nên nói gì khi tặng bức tranh cho Giám đốc Vương đây?
Ông cẩn thận mở cuộn tranh ra, bước sang một bên, bật khóc.
Sự gián đoạn khiến Giám đốc Vương choáng váng, giơ microphone chớp mắt hai lần trước khi nhận ra thứ mà Hồ Trân Trân mang đến.
Cư dân mạng không còn nơi nào để trút mọi sự phấn khích ra, họ tràn đầy hứng thú với công viên giải trí Lâu Đài C·h·ó mà cô mở ra duy nhất, vé trên trang web chính thức mỗi ngày đều khan hiếm và đã bán hết trong một tuần liên tiếp..
Cuối cùng cũng đợi được Trần Khai quay lại, Hồ Trân Trân nhận lấy chiếc hộp chứa tác phẩm gốc của Vương Bạch Thạch lao lên sân khấu.
Phùng đổng nhanh chóng tổ chức trật tự ở hội trường.
Bên dưới liệt kê danh sách Hồ Trân Trân quyên góp kinh phí cho nhà vệ sinh công cộng, còn bao gồm cả Bệnh viện Tây Kinh Môn đang được xây dựng.
Trong đó, weibo chính thức của Thành phố S còn dùng những từ ngữ khoa trương hơn rất nhiều.
Chương 119
Một cuộc đấu giá tranh Picasso đã đưa Hồ Trân Trân lên hot search.
Phùng đổng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng dịu đi, cuối cùng lát nữa hắn cũng có thể lên sân khấu phát biểu, vẫn có thể thu hút sự chú ý của công chúng về mình.
Khán giả trước màn hình cũng bị lây nhiễm cảm xúc của ông, dở khóc dở cười.
Bức tranh.
“Trên thế giới chỉ còn sót lại một vài bức tranh gốc của Vương Bạch Thạch, vậy mà cô Hồ thực sự sẵn lòng tặng chúng cho chúng tôi”
Họ đứng lên không quan trọng, nhưng đứng gần sân khấu mới căng..
Ông xúc động đến run cả tay, vội vàng cầm lấy chiếc hộp trong tay Hồ Trân Trân, cẩn thận đặt lên bàn.
[Chị Hồ lấy tranh đập thẳng vào mặt em đi này.]
Cảnh tượng này cũng khiến cư dân mạng vô cùng thích thú.
[Đó chính là Vương Bạch Thạch! Quyên tặng miễn phí, chị Hồ có tấm lòng lớn quá!!! Tôi phải làm fan não tàn của chị Hồ thôi!]
Mặt Phùng đổng thì lạnh băng, hắn tổ chức một cuộc đấu giá từ thiện và chi rất nhiều tiền cho bảo tàng, nhưng Hồ Trân Trân đã cướp hết danh tiếng.
[Báo Mới 24h: Doanh nhân tận tâm Hồ Trân Trân đã quyên tặng tác phẩm gốc của Vương Bạch Thạch, đưa quốc bảo đầy bụi bặm trở lại ánh sáng một lần nữa!!!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt của Phùng đổng và Hồ Trân Trân dưới sân khấu đều rất vi diệu.
Giám đốc Vương trên sân khấu đeo găng tay, mở chiếc hộp gỗ được niêm phong kỹ lưỡng.
Tâm trạng của giám đốc Vương trên sân khấu xúc động.
[Vừa nghe chị Hồ tặng tranh của Vương Bạch Thạch, tôi bắt đầu thấy phấn khích, chị Hồ có bao nhiêu bộ sưu tập trong nhà! Sao có thể tùy tiện tặng những bức họa vĩ đại như của Picasso hay Vương Bạch Thạch chứ!]
Giám đốc Vương đang khóc nhưng cũng không quên ngăn cản mọi người đến gần.
Kẻ có tiền cũng có tâm lý xem náo nhiệt, nhưng lại có hơi kiêu ngạo, không thích xem xúm vào như tầng lớp thấp.
Không chỉ cư dân mạng bực bội, mà những người ngồi ở chỗ chờ quay phim cũng khó chịu.
Việc quyên góp tranh của Vương Bạch Thạch đã trực tiếp đẩy Hồ Trân Trân lên một tầm cao hơn, không còn chỉ là những tài khoản tiếp thị thảo luận về cô trên mạng nữa, mà phía chính phủ cũng sôi nổi kết quả.
Vừa nhìn thấy bức tranh cổ, ông không khỏi bật khóc.
Nhưng hắn phát hiện nụ cười trên mặt cô cũng cứng ngắc.
“Quốc bảo đó! Quốc bảo!”
[Không cần nói nhiều, các bạn ơi, cả đời này tôi chưa từng xem tranh của Vương Bách Thạch, hôm nay cũng coi như được mở mang tầm mắt.]
“Phùng đổng, có thể để người khác không tự tiện đi lại được không!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, ông ta quay lại nhìn Hồ Trân Trân.
Có người phàn nàn nói ra lời này, lập tức thu hút được sự tán thành của những người khác.
Phía thành phố F bị cư dân mạng điên cuồng @ thì dở khóc dở cười, trả lời nói.
[Tin tức trung ương: Là người con gái của tổ quốc và là doanh nhân có tâm, hôm nay Hồ tổng ở thành phố S đã tặng những bức tranh của Vương Bạch Thạch mà cô ấy đã sưu tầm bấy lâu và số tiền 60 triệu để tu sửa viện bảo tàng, mong mọi người học hỏi từ cô, quan tâm nhiều hơn đến xã hội…] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Này này này, có ý thức đạo đức công cộng không, tại sao lại chắn camera thế!]
Bức tranh gốc của Vương Bạch Thạch!
Giữa làn sóng dư luận, có một câu hỏi khiến dư luận phải bật cười..
“Giám đốc Vương, đừng cảm ơn nữa, hãy xem bức tranh này đi.”
[Thật muốn xem thử quốc bảo như thế nào.]
Cư dân mạng nhìn thấy bài đăng trên weibo này bị sốc.
Những người khác không biết xấu hổ đứng dậy đi đến gần sân khấu, muốn tận mắt nhìn xem bức tranh trông như thế nào.
[Tôi cũng bật khóc theo, tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của giám đốc, tôi thực sự biết ơn chị Hồ.]
“Găng tay, có găng tay không?”
“Chỉ có camera được đến gần, mọi người không được đến quá gần!”
[Chúng tôi cũng muốn biết.]
Dưới tình huống như vậy, một ông lão rơi nước mắt cảm ơn cô, ai mà không xấu hổ được chứ?
[Tôi kích động hơn cả việc mua đồ sứ Thanh Hoa, tôi khóc như c·h·ó, vinh quang của hàng ngàn năm trước! Chị Hồ đỉnh vãi!!!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Thử hỏi, thành phố F rốt cuộc đã làm gì? Mà lại để người phụ nữ siêu giàu có như vậy chạy trốn đến thành phố S.]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.