Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Tiều phu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Tiều phu


Nhưng như vậy cũng không làm động tác của Cố Trường Sinh chậm lại, nén khó chịu, tay giơ cao trường kiếm, không ngừng có Chân Khí được truyền vào trong, đi theo đó con mắt ở giữa thân kiếm phát ra huyết quang, Cố Trường Sinh cảm giác như thế bên tai vang lên âm thanh một con hổ đang gào rống, nhưng rất nhanh lại bị Thiêu Thân Pháp cho trấn áp mất.

Trường kiếm từ từ hạ xuống, không có trong tưởng tượng kiếm khí oanh liệt phá hư tất cả, kiếm này bình bình phàm phàm giống như tùy ý chém xuống, không hề có một tí lực lượng.

Quan trọng nhất, ở trong đầu hắn không ngừng xuất hiện mấy loại âm thanh quái dị, không thời khắc nào là không bào mòn tâm trí hắn.

Không ngừng vận chuyển Thiêu Thân Pháp mới giúp cho tình trạng của bản thân đạt được cải thiện.

Ngay lúc có người nóng lòng nhịn không được muốn xông vào, tên tráng hán vừa phá cửa kia đột nhiên hai tay che cổ, thần sắc mang theo sợ hãi giơ tay hướng Vũ Hoàng Nhân cầu cứu: “Cứu ta!”

Bị gọi là Lưu Thanh thiếu niên cười khẽ: “Bây giờ lại dùng Bang Chủ đe dọa ta? Không giống như lần trước trực tiếp xông vào sao?”

Hiện thực, tất cả diễn ra chỉ trong một giây, đang còn ở trên không trung Vũ Hoàng Nhân giữa eo xuất hiện một vết cắt, cả thân thể cứng ngắc như khô mộc té ngã xuống đất, không có dữ tợn vết thương, không có đáng sợ máu tươi, hắn chả khác nào một thanh đại thụ, vô tri vô giác bị người chặt xuống. . .

“Vật này vô cùng tà dị. . .Nhưng ta thích!” Cố Trường Sinh nhặt dưới đất trường kiếm nắm ở trong tay, chưa kịp để răng nanh nhai nuốt huyết nhục của hắn, một luồng U Hỏa đã thiêu đốt lên, sắc bén răng nanh lại một lần nữa biến mất.

Đại thụ bị chém ngã, bóng đen mơ hồ từ từ kéo rìu sắt quay về bóng tối. . .

Hắn không có ý định đi ra bằng con đường cũ, như vậy chả khác nào dương oai rằng Tiêu Thiết bị hắn g·i·ế·t c·h·ế·t, nếu như vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới không ít phiền toái!

Chương 27: Tiều phu

“Thật muốn xông vào?”

“A!” Liên tiếp không ngừng có tiếng kêu la thảm thiết, một người rồi lại một người ngã xuống, trước khi c·h·ế·t dị trạng đều đồng nhất, máu tươi trở thành nhựa cây, miệng vết thương quỷ dị như từ một đầu thân gỗ chặt xuống, Vũ Hoàng Nhân bị này dọa không khỏi lùi về sau nửa bước, trong lòng nghi thần nghi quỷ. . .Chẳng lẽ là Quỷ Dị. . .

Vừa dứt lời, đầu của hắn liền rớt xuống đất, nhưng quái dị ở chỗ, miệng vết thương không hề có máu tươi chảy ra, ngược lại là một loại như nhựa cây chất lỏng bao bọc lấy phần cổ bị cắt đứt, như thể tên tráng hạn này không phải là một người bình thường, càng giống như cây cối bị người vô tình chặt xuống.

Từ trong bóng tối đốt nhiên đi ra một nhân loại, Vũ Hoàng Nhân nhìn không ra bộ dáng của hắn, chỉ thấy một đoàn bóng đen vặn vẹo, tay cầm một thanh rìu sắt rỉ sét, hắn chầm chậm đi tới, giống như nhàn nhã đi dạo vác theo rìu sắt đứng trước đại thụ mà Vũ Hoàng Nhân hóa thành.

Trường kiếm sau một lần tấn công, như trở thành sắt vụn, mất đi Quỷ Dị lực lượng chèo chống, nó bây giờ chả khác gì một tử vật bình thường, chịu không được Chân Khí tàn phá, mẫn diệt ở trong tay Cố Trường Sinh.

Trường kiếm kết hợp với Quỷ Dị lực lượng, quả nhiên sinh ra một loại không nói nên lời biến chất.

Lưu Thanh thu hồi vẻ tươi cười, lắc lắc đầu nói: “Ngươi không cần biết, ta cũng không có ý định chơi đồ hàng với ngươi, ta còn phải đi chuẩn bị chào đón ‘hắn’ a. . .”

“Thứ quỷ này dùng mới có một chút đã phản ứng mãnh liệt như vậy, không biết mấy tên nhận Dị Hóa nghiêm trọng kia tình trạng thực chất là như nào.” Cố Trường Sinh nói thầm, trong Cấm Vệ có không ít nhận Dị Hóa vô cùng nghiêm trọng Cấm Binh, vốn dĩ lúc trước hắn không quá quan tâm tới việc này, nhưng hôm nay vận dụng Quỷ Dị lực lượng, Cố Trường Sinh cảm nhận rất sâu bất lực, như thể đang dùng mệnh ra để chiến đấu đồng dạng.

Ngay lúc Vũ Hoàng Nhân muốn rút đi, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Đã tới, cớ sao rời đi nhanh như vậy?”

“Oanh!” Bụi mù tung bay, Cố Trường Sinh sắc mặt không khỏi biến trở nên ngưng trọng mà quan sát dưới chân bản thân bay tứ lung tung đá vụn.

“Tê! Con mẹ nó còn cắn ta!” Cố Trường Sinh rút tay về, hai mắt hiện ra vẻ quái dị mà đánh giá cốt kiếm trước mắt.

Thấy Vũ Hoàng Nhân gật đầu, tráng hán hai tay chuyển động, cả người lực lượng dồn xuống hông, hơi cúi thấp người, trong tay đại chùy đập mạnh vào đại môn, dễ như trở bàn tay đem hai bên cánh cửa đánh thành cặn bã.

Đứng ngoài đại môn mười mấy người xôn xao bàn tán, trong tay mỗi người đều nắm lấy cương đao thiết kiếm, thần sắc tràn đầy sát khí như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào phá cửa đánh một trận.

Nhìn xem con mắt trong trường kiếm tuy không có chút linh trí nào nhưng lại giống như chứa một loại bản năng d·ụ·c vọng đối với huyết nhục hướng tới, điều này làm cho Cố Trường Sinh không tự giác nổi da gà, thiếu chút nữa nhịn không được ra lệnh cho U Hỏa thiêu hủy cả thanh kiếm.

Kiếm sinh nhục. . .Đích thực không bình thường. . .

. . .

Tâm linh Vũ Hoàng Nhân rất bình tĩnh, hắn như thể hoàn toàn quên đi việc bản thân vừa rồi còn đang chiến đấu dang dở.

“Sợ cái quần! Chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ còn sợ tên phế vật đó?”

Người ở đây nhìn vào cơ hồ đều có thù oán với chủ nhân trạch viện, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hơn phân nửa nhân sĩ ở đây gương mặt đều có vết bầm tím, có thể hiểu được, bọn hắn trước đó bị hành hung qua, bây giờ gọi người tới trả thù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn về nơi phát ra âm thanh, một thiếu niên tầm 11 12 tuổi, gương mặt thanh tú, khóe miệng treo một nụ cười như mật ngọt làm người khác nhìn vào đều sẽ tưởng hắn là một đứa trẻ ngọt ngào, hiền lành nhưng không hiểu sau bây giờ Vũ Hoàng Nhân cảm thấy bản thân như rơi vào hàn đàm, lạnh lẽo thấu xương.

Đám người liếc nhau một cái, từ trong đi ra một tên tráng hán, hai tay phân biết mỗi bên cầm một thanh đại chùy, nhìn qua chí ít cũng có hơn 200 cân cân nặng nhưng vào tay hắn lại cầm nắm vô cùng dễ dàng.

Cương thiết lưỡi đao thì dính đầy mạch máu, lụn vụn vài nơi còn có xương cốt cùng lông tơ, đặc biệt là vị trí nằm ở giữa thân kiếm, một con mắt quỷ dị tọa lạc tại chỗ đó, giống như tâm mạch một dạng không ngừng đập, lại cho Cố Trường Sinh một loại cảm giác tim đập nhanh như thể ác quỷ hàng lâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho dù rơi xuống đất không có ai cầm nắm, trường kiếm vẫn sinh ra những xúc tu nhỏ bám chặt vào mặt đất, chậm rãi bò về hướng sinh vật sống duy nhất nơi đây là Cố Trường Sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi mắt tựa như hút hồn của hắn nhìn về Vũ Hoàng Nhân, đạm bạc nói: “Bây giờ các ngươi tới rồi. . .Như vậy thời gian sẽ không kém a. . .”

“Đúng a! Thậm chí Vũ ca đều đã tới! Hắn thế nhưng đã luyện thành Hầu Tí Quyền a!”

Đại môn vỡ tan, vụn gỗ mịt mù che ở ngoài làm cho đám người không nhìn được bên trong trạch viện có gì.

Mặt đất bị chấn vỡ, không hề trông giống vết tích của một đường kiếm gây ra tí nào, càng giống như một con cự thú điên cuồng phá hư, tạo thành thiệt hại.

“Vậy thì c·h·ế·t đi!!” Cơn giận bị Hầu Tí Quyền chuyển thành lực lượng, thân thể Vũ Hoàng Nhân phồng lên chí ít 2 vòng, cánh tay rậm rạp mọc ra lông khỉ, thế như phong lôi lao thẳng về phía Lưu Thanh.

Chắc là không đâu. . .Chân đạp mạnh xuống đất, mượn nhờ thể chất lực lượng cùng Chân Khí gia trì hai chân, Cố Trường Sinh phóng lên không trung, chân đạp mái nhà tìm một góc khuất trốn đi.

“Thử truyền một tí Chân Khí vào.” Trong lòng hiện lên một ý nghĩ, trong Dị Điểm Chân Khí vốn dĩ theo chiến đấu vận dụng Thiêu Thân Pháp đã bị bòn rút hơn phân nửa, bây giờ hắn lại rút ra thêm không ít, cơ thể không khỏi vì đó mà bắt đầu sinh ra cảm giác vô lực cùng mệt mỏi.

Nhưng khi mũi kiếm chạm xuống mặt đất, uy lực của nó mới hiện ra. . .

“Thật là khó chịu, đáng lẽ ra không nên dây dưa với tên ngu ngốc đó. . .” Cố Trường Sinh tức giận đến cắn răng nghiến lợi, không hề có tí cảm giác hối lỗi nào sau khi g·i·ế·t c·h·ế·t Tiêu Thiết.

“Ngươi!” Cảm nhận được bản thân bị khinh thường, Vũ Hoàng Nhân tím mặt, hắn không ngờ hôm nay Lưu Thanh tên phế vật này lại sẽ ngông cuồng như vậy, trực tiếp xem thường không nhìn mặt hắn.

“Phá cửa!” Trong đó một thanh niên tầm 23 24 tuổi, tuy gương mặt anh tuấn tú lệ, thế nhưng hai tay lại lấy một loại dị trạng phát triển, vừa dài vừa gầy giống như tay khỉ, đây chính là trong miệng bọn hắn Vũ Ca, bọn hắn chỗ dựa, Vũ Hoàng Nhân!

“Ngươi là ý gì?” Vũ Hoàng Nhân nhíu mày, thần sắc tràn đầy khó hiểu.

Chuôi kiếm vốn dĩ tinh mịn này khảm nạm lấy từng viên răng nanh sắc bén, nếu vô tình nắm phải, những viên răng nanh này sẽ hoạt động như một chiếc miệng bình thường, trực tiếp nhai nuốt lấy tay người cầm kiếm.

Không phải hắn máu lạnh, đơn giản mà nói, hắn đã vượt qua cái thời kỳ g·i·ế·t người sợ máu rất lâu rồi. . .

Còn hắn, chính là một thành viên trong số những cây cối này. . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong đầu hắn liên tục lặp lại giọng nói huyền ảo trước đó, dần dần, Vũ Hoàng Nhân ý thức được linh hồn cùng thân thể mất đi liên kết, ý thức của hắn bị kéo đến một không gian, cả người giống như hóa thành một thanh đại thụ, xung quanh là hắc ám vô biên, hắn có thử liếc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện nơi này là một cánh rừng vô biên, chỉ có cây cối, chỉ có vô tận hắc ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo bóng đen giơ lên rìu sắt, Vũ Hoàng Nhân bắt đầu nhận phải mất khống chế, phía ngoài thân cây xuất hiện một gương mặt hầu tử, nó nhìn chòng chọc bóng đen, nhưng lại không lựa chọn làm gì cả, mặc kệ cho từng nhát rìu chém vào thân cây, mặc kệ cho Vũ Hoàng Nhân điên cuồng gào thét. . .

Vũ Hoàng Nhân cắn răng, ánh mắt hiện ra vẻ nghi ngờ, cẩn thận nói: “Lưu Thanh, ngươi nói mấy lời này là có ý gì, tốt nhất nên giải thích cho ta vì sao bọn hắn lại c·h·ế·t ở đây! Bằng không ta sẽ thông báo việc này cho Bang Chủ giải quyết!”

“Không phải chân chính Quỷ Dị, thật không khác gì đồ dùng một lần. . .” Cố Trường Sinh nuối tiếc thở dài, ném đi trong tay chuôi kiếm, hắn ngay sau đó lại cảm thấy một đợt suy yếu cùng đau nhức kéo tới.

Cơn nóng ran xâm nhập cốt tủy, đi kèm còn dẫn tới từng đợt đau nhức giống như giòi trong xương làm Cố Trường Sinh không khỏi kêu đau.

“Hắc Vũ Sơn có một cánh rừng tên là Phong Ưu, Phong Ưu cây cối rậm rạp nhưng chỉ trong một đêm lại thành đất bằng, tiều phu di núi trảm sơn, một người cũng có thể là hắn, nhiều người cũng có thể là hắn. . .” Vũ Hoàng Nhân lao lên quyền ấn đã ngay gáy của Lưu Thanh, chỉ kém một chút xíu, nhưng không hiểu sao thời gian vào lúc này như dừng trệ lại. . .

Tùy ý chém vài đường kiếm, dễ như trở bàn tay cắt phá mặt đất tạo thành một rãnh lớn, điều này làm Cố Trường Sinh không tự chủ được trở nên hưng phấn, hắn vừa rồi không có dùng bao nhiêu lực, trường kiếm không hổ là hấp thu Quỷ Dị lực lượng, bây giờ độ sắc bén gọi là chém sắt như chém bùn cũng không hề sai tí nào!

Im lặng một hồi, Cố Trường Sinh thở nhẹ ra, nhìn vỡ tan tành hiện trường, hắn không khỏi lại lần nữa tự hỏi. . .Bản thân sẽ bị bắt không nhỉ. . .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Tiều phu