Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Chương 85
“Mùn cưa mợ nhỏ bào ra thơm quá.”
Hai trăm cân gỗ rất nhanh đã được chuyển đến tòa nhà số 6 ngõ Ngô Đồng, cùng với một bộ dụng cụ nghề mộc hoàn chỉnh.
Buổi sáng cô đã bào được một nửa số gỗ, ngay cả một người đàn ông trưởng thành thường xuyên làm công việc nặng nhọc như vậy cũng sẽ mệt đến mức không thể đứng thẳng được, nếu một người học nghề không thường xuyên làm việc, ngày đầu tiên đã bào gỗ sẽ đau đớn mệt mỏi không cầm đũa nổi.
Nói xong, lại thấp giọng thì thầm: “Bọn em cũng sẽ không bao giờ chơi với bọn họ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thạch Dao Quang hài lòng mỉm cười, quay đầu nhìn ba bé gái: “Nhanh về nhà ăn cơm đi.”
“Mợ nhỏ cái gì cũng biết làm”
Đại Nha và Nhị Nha cũng thì thầm cảm ơn, cầm bát đi về nhà.
Cô bé đối diện tỏ vẻ chán ghét, nói xong lập tức lùi về sau một bước. Thạch Dao Quang mỉm cười nói: “Các em muốn chơi với ai, không muốn chơi với ai đều có thể, nhưng không được bắt nạt người khác. Nếu lại để anh nhìn thấy các em lại cùng nhau bắt nạt người khác…”
Công nhân dỡ các tấm ván gỗ xuống, giúp đỡ lắp đặt sàn gỗ.
“Mày sờ vào! Bẩn c.h.ế.t đi được, con búp bê của tao bị mày sờ vào làm bẩn, giặt cũng giặt không sạch.”
“Bọn họ muốn chơi búp bê của bọn em, máy bay nhỏ, xe hơi nhỏ của bọn em, còn muốn ăn bánh quy bơ và bánh mì của bọn m, nhưng bọn họ cái gì cũng không có.”
“Anh Tiểu Quang, anh hướng về người ngoài, anh giúp đỡ người ngoài!"
“Lớn lên em muốn làm mợ nhỏ.”
Thật ra cô muốn chọn phương pháp nhanh nhất là vặn đinh, tuy nhiên mấy cái đinh vít chỉ mấy xu đã mua được ở mấy chục năm sau, ở thời đại này lại hiếm như thịt lợn, dù là người bình thường hay thợ mộc đều không thể mua nổi, hơn nữa còn rất khó mua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bọn em không chơi với họ, không chú ý đến vệ sinh, tới cái khăn tay cũng không có.”
Mấy đứa trẻ kia ngừng nói, nghĩ đến rất nhiều đứa trẻ mà chúng nhìn thấy đúng là không mặc quần áo.
Những lời cuối cùng hướng về phía Tiểu Bá Vương trên mặt đất, Tiểu Bá Vương rùng mình một cái, lập tức nói: “Em không bắt nạt bọn họ nữa.”
“Cảm ơn anh trai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bọn họ cái gì cũng chưa từng thấy qua, không giống như người trong ngõ Ngô Đồng.”
Trong thành phố ngoài bà cố, c** nh*, mợ nhỏ, hóa ra vẫn có những người tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Bá Vương ngừng gào thét, nức nở nhìn ba bé gái một cái: “Bọn họ là đồ nhà quê, không phải người trong ngõ Ngô Đồng.”
Tam Nha ngẩng đầu nói lời cám ơn.
“Đau quá, đau quá, a…”
Sau khi bào tốt từng cái một, Thủy Lang cầm con d.a.o điêu khắc, đẽo đục ra cạnh và đầu, đây là công việc từng bước của kỹ thuật điêu khắc.
Nhị Nha mới vừa rồi còn bừng bừng khí thế, bị nói tới chuyện này, không thể ngẩng đầu lên được, khi bọn họ mới được bà cố đưa về trong gõ Ngô Đồng, quả thực là chân trần cởi truồng đến, không ngừng bị trẻ con ở Ngô Đồng cười nhạo, lại nhìn người anh lớn bên cạnh, cô bé càng cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu, mất hết vẻ khí thế cố gắng chống đỡ lúc trước.
“Bọn em không chơi. Tam Nha ngước nhìn anh trai lớn: “Bọn em cũng không ăn.”
“Em không bắt nạt nữa, em không dám bắt nạt nữa, đau quá!”
Chương 85: Chương 85
“Còn dám bắt nạt nữa không?”
“Đúng vậy, chúng ta không cần để ý đến bọn họ.”
“Xoẹt xoẹt…”
“Lần sau còn dám bắt nạt người khác nữa không?”
Theo tiếng bào gỗ đều đặn khiến cho người ta an tâm, mùn cưa phủ kín chân Thủy Lang, phủ kín nửa sân vườn, vừa rồi ba bé gái không nhịn được nằm trên đó, thơm quá, mềm quá nhưng mợ nhỏ lại bảo không an toàn, bây giờ đã nghe lời mợ nhỏ, tránh xa, đứng ở cửa phòng khách nhìn mợ với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Dù sao bọn em cũng không chơi với họ.”
“Trước kia còn chân trần cởi truồng chạy khắp nơi, bọn em không muốn chơi với họ.”
“Bọn họ cũng giống như em, đều sống trong ngõ Ngô Đồng, sao lại là người ngoài?” Thạch Dao Quang quay lại nhìn ba bé gái: “Người ta đều nhỏ hơn em, còn là con gái, em ngang nhiên ra tay với người ta, nếu đi ra ngoài, em còn làm bậy tới đâu hả?”
Thủy Lang không nói hai lời, xắn tay áo lên, nhặt một khúc gỗ đặt lên bệ rồi đẩy máy bào.
“Các em ai chưa từng chân trần cởi truồng?” Thạch Dao Quang mỉm cười nói với mấy đứa trẻ đang đầy vẻ chán ghét kia: “Trên đời ai sinh ra cũng đều là chân trần cởi truồng. Có phải các em đang khinh thường chính mình, cười nhạo bố mẹ mình không? Anh đã thấy dáng vẻ các em chân trần cởi truồng chạy khắp nơi, có phải anh cũng nên xem thường các em không?”
Cậu bé ôm lấy cái chân vừa được thả ra, ngồi bệt xuống đất, oa oa khóc lớn lên, người cậu không hề đau đớn nhưng trước mặt mấy bạn nhỏ, tất cả mắt mũi đã bị mất sạch, sau này có lẽ sẽ không có ai nghe theo lời cậu ta nữa, đây mới là nguyên nhân khiến cậu bé khóc lóc thảm thiết như vậy.
“Bọn họ đã lòn như vậy hậm chí còn chưa học mẫu giáo.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.