Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Chương 60
Chu Quang Hách cau mày, quay đèn pin chỉ thẳng vào mặt mình: “Tôi là con rể của các người à?”
“Các người làm cái gì vậy?”
“Hắn đã trộm đồ của nhà ông à?”
Ô Lâm Lâm lo lắng đến mức hai tay vò đâu, làm cho đầu tóc rối bù, ánh mắt tức giận đến mức muốn phun ra lửa: “Mẹ là người của phòng Công Thương, mới càng có thể quang minh chính đại tra hỏi đối phương! Mẹ ơi, có phải mẹ sợ đến choáng váng rồi không?”
Chương 60: Chương 60
Ba người công an nghe thấy điều này đều sửng sốt, nhìn về phía đội trưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng khi Ô Thiện Bình nhìn rõ thì đó là một viên công ăn mặc đồng phục công an màu xanh trắng, lập tức đổi lời nói: “Tôi cũng không biết có phải là kẻ trộm hay không, hắn cứ lảng vảng trước cửa nhà chúng tôi.”
“Thành thật một chút đi!” Lý Hoa mắng càng thêm hung ác: “Về đồn, từ từ la hét.”
Mấy người Thân Tú Vân sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chùm sáng bao phủ khuôn mặt tựa như được vẽ bằng những nét vẽ thuỷ mặc tinh xảo phủ một lớp sắc vàng, rất lâu không có phản ứng.
“Đây là đội trưởng của chúng tôi.” Viên công an Lý Hoa hỏi: “Không phải nói đội trưởng là con rể của các người sao? Bây giờ đội trưởng của chúng tôi đang đứng trước mặt các người đó, tại sao lại không nói gì? Kiểm tra xem xem đây có phải là con rể của các người không.”
Ô Lâm Lâm đang định nói tên ra, đã bị Ô Thiện Bình ngăn lại: “Đồng chí, chúng tôi thật sự đang truy lùng kẻ khả nghi. Chúng tôi không phải ra ngoài không thể lộ ra ngoài, người kia vừa chạy đến chỗ đó đã biến mất.”
Dù sao bà ta cũng là người của văn phòng Công Thương, là những người hy vọng có thể chấm dứt thị trường chợ đen nhất, cũng là người căm ghét nhất những phần tử ngoài vòng luật pháp phá hoại mua bán thống nhất tiêu thụ thống nhất.
Thân Tú Vân sửng sốt trong giây lát, cẩn thận nghĩ lại, nhận ra quả thực, dù cho người đối diện vừa rồi có là cảnh sát, bà ta vẫn có thể tự tin ưỡn thẳng sống lưng đi tra hỏi đối phương.
Rốt cuộc trong lòng bà ta cũng đã tan nát, lần này đồ đạc rất nhiều, cũng đặc biệt quan tâm đến công việc của mình, đối phương hung hãn hơn, bà ta chân đứng không vững, sợ hãi bỏ chạy.
Cả gia đình đang băng qua đường cái thì phát hiện người kia chạy rất nhanh, vừa rẽ vào một góc cua thì biến mất, lập tức lo lắng đến mức cố gắng hết sức tăng tốc độ để đuổi kịp anh ta.
“Chúng tôi đang truy đuổi kẻ trộm!”
“Ai nhận bậy muốn bám víu quan hệ? Con rể của tôi là đội trưởng đồn cảnh sát đường Phục Mậu của các người!”
Khi bọn họ chạy xuống lầu, đang lúc nửa đêm, tất cả đèn trong sân đều tắt, Ô Lâm Lâm lao tới giữa chừng thì không nhìn thấy đường, cũng may bố mẹ cô ta đã cầm đèn pin đuổi kịp.
“Đúng là chúng tôi làm việc ở đó, có chuyện gì vậy, nhận xằng nhận bậy muốn bám víu quan hệ đụng phải chính chủ, không còn chiêu nào nữa sao?” Lý Hoa tắt đèn pin, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi thấy các người rất khả nghi. Đi, cùng chúng tôi về đồn một chuyến, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài rốt cuộc là để làm gì?”
“Chẳng lẽ các người không phải người ở đồn cảnh sát đường Phục Mậu sao?”
Khi Thân Tú Vân nghe được mình sắp bị đưa về đồn công an, bà ta vô cùng căng thẳng, vô thức hét lên.
Mấy người chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này trước đây, trong lòng còn đang nghi hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng tôi vừa đến từ hướng đó, không có ai cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người đó ở đâu? Rời đi khi nào?”
“Hỏi các người đó, có trộm đồ của các người không?”
Đột nhiên, mấy chiếc xe đạp ngăn Ô Lâm Lâm lại, những chùm đèn pin lần lượt chiếu vào người cô ta, vô cụng chói mắt, cô ta không thể không dừng bước lại.
Mấy người đều không nói một lời nào.
Ô Lâm Lâm nhìn về phía mẹ mình, Thân Tú Vân cẩn thận đánh giá đối phương: “Các người có phải là công an ở đồn công an đường Phục Mậu không? Đội trưởng đội an ninh của các người là con rể của chúng tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mau xuống dưới đuổi theo!”
Mấy người chạy ra ngoài cửa lớn, đi vào con hẻm thì phát hiện không có ai ở đó.
Ô Lâm Lâm lập tức mở cửa đi xuống lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đối tượng của tôi…”
“Mới vừa rồi, lúc mẹ chạy lên lầu, người đó còn chiếu đèn pin vào người mẹ, không biết bây giờ đã đi chưa?”
Nhưng vừa rồi bà ta lại sợ tới choáng váng.
Ô Lâm Lâm lấy mu bàn tay che mắt, nhìn không rõ đối diện là người nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.