Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 456: Chương 456

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 456: Chương 456


Cùng với âm thanh của TV, và tiếng hàng xóm nói chính sách thời cuộc đến âm thanh bát quái ở nhỏ cách vách, Thủy Lang một giấc ngủ tới lúc tiếng pháo vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Úc ~”

Chu Hủy cười nói: “Hình như là cũng không dùng bao nhiêu, mấy đứa nhóc cũng giống như lời em nói, trong lòng hiểu rõ.”

Lão Du Điều ăn xong cơm tất niên, là người đầu tiên đi bộ lại đây xem TV, ngồi ở trên sàn nhà, dựa tường, nói chuyện phiếm với Thủy Lang.

“Quang Hách cũng thật vất vả, đêm 30 còn phải đi tuần tra.”

“c** nh* đã trở lại.”

“Cảm ơn mợ nhỏ!”

Thủy Lang bị Chu Quang Hách ôm chặt vào trong ngực, lúc cô vừa kêu ra tiếng, pháo hoa trong tay đã bị rút ra ném xuống.

Pháo hoa đốt xong rồi, vẫn như chưa thấy được tia lửa nào.

“Không sợ.” Chu Quang Hách vỗ về phía sau lưng Thủy Lang.

Thủy Lang ngáp một cái: “Có lẽ em phải đi ngủ thôi.”

Tất cả đều là nhờ sự hứng thú tạo nên sự kỷ luật và chăm chỉ, không phải bắt ép chính mình đi học.

Một trăm khối, chính là người giàu nhất trường!

Chu Quang Hách vẫy vẫy tay với Thủy Lang, đi vào giếng trời, đột nhiên móc ra hai cái gậy từ trong túi áo khoác, một cây màu xám đậm, một cây là màu sắc rực rỡ, đưa cho cô sen giống như đang hiến vật quý.

“Kinh ngạc như vậy làm gì?” Thủy Lang nhìn hai cô nhóc: “Không phải các cháu đã sớm nhận được một trăm khối ở thôn Hồng Hà hay sao.”

Đại Nha cũng giật mình mở ra, trên mặt không nhịn được mà lộ ra nụ cười xán lạn.

Tam Nha từ trên lầu gục đầu xuống, nhìn Thủy Lang ở dưới lầu: “Mợ nhỏ, không phải mợ nói lúc đón Giao thừa là không thể ngủ hay sao?”

“Cho nhiều như vậy!” Chu Hủy khuyên nhủ: “Tiền mừng tuổi, chỉ cần tấm lòng là được, nhà người khác cho 5 mao đã được coi là nhiều.”

Hai cô nhóc cuối cùng cũng chờ được thời khắc này, đốt pháo xong liền đi ngủ, hiện giờ chị cả cũng có đồng hồ sinh học cố định, đã chậm mất mấy giờ, ăn xong cũng đi ngủ.

Mười đồng tiền, chính là người giàu nhất khối.

Thủy Lang ra khỏi phòng, mặc áo vào, nhìn Đại Nha bưng nồi hấp đặt lên trên bàn: “Có lẽ đến 12 giờ rưỡi, chờ người khác ăn xong bánh trôi ở trong nhà rồi mới đi thay ca, anh cả và chị cả ngủ rồi sao?”

“Cái đó không giống nhau.”

Chu Quang Hách cầm một quả quýt ngồi ở bên người Thủy Lang “Mệt không?”

“Tam Nha tiêu cũng không ít.” Nhị Nha ngồi ở trên bàn ăn bánh trôi: “Chỉ là đều dùng để mua đồ ăn vặt và truyện tranh, bạn học tìm em ấy vay tiền, em ấy không cho mượn, chỉ chịu tiêu cho bản thân mình.”

Thủy Lang xốc chăn đứng dậy, đi xuống tatami, ngửa đầu nhìn lên lầu, Tam Nha nằm trong ổ chăn hô ha hô ha, ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ phấn phấn phác phác, lại quay đầu nhìn, Nhị Nha vậy mà đang ngồi viết chữ: “Trời cháu tôi! Đêm 30 người ta đều đi chơi, cháu lại ở đây học tập!”

“Mợ nằm một chút.”

“Bọn họ thức dậy sớm, chịu đựng không nổi, đi ngủ rồi, không biết lát nữa có xuống dưới hay không.” Chu Hủy nhìn Tam Nha ở trên lầu, cũng không có đánh thức: “Chúng ta ngồi đây đợi em trai đi.”

“Bùm bùm đùng ——” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhà của chúng ta cũng có thể đốt pháo rồi.”

“Xem đi.”

“Mợ lớn rồi, không cần gác, các cháu gác đi.”

Chu Hủy đẩy xe lăn tiến vào: “Em trai có nói mấy giờ nó sẽ trở về không?”

“Mới nhỏ của chúng ta muốn ở đồng như thế nào cũng có thể, nhưng những căn nhà có diện tích nhỏ hơn khác, chỉ cần có nhiều hơn hai người thì sẽ không chứa nổi.”

Sau khi lớn lên lại thường xuyên thức đến 12 giờ, nhưng lại không phải để gác đêm.

Một trăm khối có thể làm được rất nhiều chuyện, mua rất nhiều rất nhiều đồ.

“Mợ nhỏ, mợ ngủ à!”

Chu Quang Hách lấy cây gậy màu sắc rức rỡ, mặt trên còn có một thứ gì đó màu xanh giống như là viên đ·ạ·n: “Em cầm, để anh đốt lửa.”

“Lúc em mở miệng anh còn tưởng em muốn nói, trời lạnh không được dùng nước lạnh mà phải dùng nước ấm để rửa tay.”

“Khoảng 12 giờ anh sẽ trở về.”

Năm nay chuẩn bị gác đêm cùng với mọi người.

Thủy Lang vẫn còn khiếp sợ, cũng chưa thưởng thức đến.

Nhị Nha trừng lớn hai mắt nhìn tiền trong tay: “Một trăm khối!”

Chương 456: Chương 456

Thủy Lang phản ứng lại đây, nhận lấy gậy pháo hoa đã cháy xong, nhịn không được gợi lên khóe miệng: “Thực kinh ngạc, rất đẹp.”

Thủy Lang cầm lấy chén nhỏ, múc ra một chén cho chị cả trước, lại múc cho chính mình: “Hai cháu ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu.”

Mấy đứa nhỏ đều dồn tới bên này, còn người lớn thì đi tìm mấy đứa nhỏ. Nếu không có việc gì thì cũng chạy tới để tâm sự việc nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xoạt” một tiếng, sau khi que diêm bật lửa, nhắm ngay vào cây gậy màu xám đậm, tiếp theo lại vang lên tiếng “Xoạt”, hơn nữa là liên tục không ngừng, cùng với âm thanh, tia lửa văng khắp nơi.

“Pháo hoa?” Thủy Lang lộ ra tươi cười kinh ngạc, bật lửa xong mới xác định đây chính là gậy pháo hoa: “Anh lấy ở đâu vậy?”

“Cẩn thận.” Chu Quang Hách lấy ra que diêm: “Anh bật lửa xong là em liền biết nó là cái gì.”

“Còn có một cái, vừa rồi em cũng chưa nhìn đến, cái này nhớ xem kỹ.”

“Hiện giờ bên ngoài càng ngày càng rối loạn, có không ít người chuyên môn thừa dịp thời gian nghỉ Tết đi vào trong xưởng làm chuyện xấu.”

“Cục Quản lý bất động sản cũng phải sửa chữa, nếu không thay đổi thì làm sao có thể làm được, tôi nhìn tình trạng này, người bên ngoài chỉ có thể càng ngày càng nhiều.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thủy Lang nhìn chữ cái tiếng Anh trên vở, phảng phất như thấy được chính mình của lúc trước, biết chỉ có học tập mới có thể thay đổi vận mệnh.

Chu Quang Hách: “...”

Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Thủy Lang, Thủy Lang quấn chặt chăn bông mà Tam Nha đưa, nghiêng người nằm xuống: “Không phải là còn chưa quá nhiều người hay sao, đợi đến khi mọi người đều trở về thì tự nhiên sẽ có chính sách thôi.”

“Đúng vậy nha, anh không phát hiện ngõ nhỏ chúng ta cũng có nhiều người mới trở về sao, ngoại trừ thanh niên trí thức thì đậu Đại học, cũng có không ít người thi không đậu trở về đâyi.”

“Chị đã nấu xong.”

Thủy Lang chưa bao giờ đuổi người, cũng chưa nói phí bị điện giật đắt, thích xem liền xem, khi còn nhỏ cô đã từng trải nghiệm qua cảm giác muốn xem TV, nhưng lại không được xem, nép ở bên ngoài cửa hàng bán TV của người ta, bị đuổi đi, lại tiếp tục nép ở một bên, nhìn màn hình TV được phản xạ trên cửa kính, khi đó cũng không hiểu đủ loại ánh mắt ghét bỏ và đáng thương của người khác, xem cực kỳ chăm chú, thậm chí mê mẩn đến nỗi không muốn rời đi.

Sau khi Thủy Lang lừa dối xong, tiếp tục ăn quả quýt, sau khi ăn xong một quả quýt, Chu Quang Hách đứng dậy rời đi.

Thủy Lang giơ tay quơ gậy pháo hoa, biểu tình càng kinh ngạc, quả thực là không dám tin tưởng: “Anh, anh là người quang minh công chính như vậy, vậy mà lại mang đồ vật tịch thu được về tới!”

“Cán bộ Thủy, cục Quản lý bất động sản có chính sách gì không?”

Cửa nhà họ Chu cũng vang lên tiếng pháo.

Thủy Lang ngồi xuống, ăn bánh trôi mè đen.

“Được.” Chu Quang Hách cười đi đến bồn rửa tay, muốn trực tiếp dùng nước lạnh rửa tay, Thủy Lang ngăn cản: “Anh đốt pháo xong rồi hẵng rửa.”

“Muốn tiêu liền tiêu, muốn tiết kiệm liền tiết kiệm.” Thủy Lang múc một muỗng canh uống: “Tiền tiết kiệm có phải cũng chưa xài bao nhiêu phải không? Chị cả yên tâm đi.”

Thủy Lang vừa định nói chuyện, lại nghe được tiếng xe đạp ở bên ngoài.

Thủy Lang: “...”

Chu Quang Hách nhìn pháo hoá đã tắt trên tay, lại nhìn nhìn biểu tình đang dại ra của Thủy Lang, cười nói: “Mấy đứa nhóc vừa ăn xong cơm tất niên liền hẹn nhau đi ra chơi, trước mắt tạm thời không cho phép đốt pháo hoa, bọn họ cầm lấy pháo hoa sử dụng dây thép dễ cháy này ra bên ngoài, chuyện này thuộc về vi phạm quy định, nhưng bọn họ nhiều lắm cũng chỉ mới 13-14 tuổi, hôm nay lại là đêm 30 dạy dỗ một chút liền để cho bọn họ mau chóng về nhà, trước khi đi bọn họ còn chủ động nộp cái này lên cho anh.”

“Này là cái gì?” Thủy Lang muốn cầm lấy, anh lại không cho.

“Nhớ cẩn thận.” Chu Quang Hách cẩn thận đưa gậy pháo Hoa vào tay Thủy Lang: “Không phải em muốn xem pháo hoa hay sao, anh tóm được hai tên nhóc nên đã tịch thu được.”

Dần dần, nhà họ Chu đã trở thành một nơi mà ai cũng ghé qua ở phố Ngô Đồng.

Chu Quang Hách đẩy xe đạp đi vào giếng trời: “Đã nấu xong rồi à?”

“Đợi kỳ nghỉ đông, dành ra chút thời gian đi chơi, đi, đi nấu bánh trôi ăn đi.”

“Cháu đang viết văn tiếng Anh.” Nhị Nha ngáp một cái: “Đều đã từng học qua, giáo viên nói, luyện tập nhiều, nhớ nhiều, là có thể mở miệng nói chuyện với người khác, buổi sáng ngày mai cháu sẽ tập nói.”

Thủy Lang cảm thấy hứng thú giơ gậy pháo hoa lên, nhìn que diêm bật lửa, chờ mong vài giây, lại không thấy pháo hoa, mày lập tức nhăn lại: “Hư....... A!”

“Không cần, chúng ta ăn trước, cũng không phải cơm tất niên, cứ để lại cho anh ấy.”

“Cá buồn ngủ.” Thủy Lang nhận lấy quả quýt mà anh đã lột bỏ vào trong miệng: “Không biết khi nào mới b.ắ.n pháo hoa.”

Thủy Lang cười khẽ ra tiếng: “Đốt xong pháo, dùng nước ấm rửa tay.”

Rốt cuộc thì nhà họ Chu chỉ có duy nhất một chiếc TV màu.

Múc xong, Thủy Lang cũng không có ăn trước, đi vào trong phòng, lấy ra hai cái bao lì xì: “Tới, đã là năm mới, đây là tiền mừng tuổi, các cháu muốn xài như thế nào cũng được, chúc các cháu năm mới vui vẻ.”

“Năm nay không thể nhìn thấy ở cửa hàng, nhưng mà chắc chắn sẽ bắn, nhanh thôi.”

“Mợ nhỏ, mợ tỉnh rồi sao?”

Vừa mở mắt, người trong phòng đã không còn, mọi người đều chạy về nhà nên đón tiếng pháo năm mới, đi nấu bánh trôi.

Chỉ chốc lát sau, người trong ngõ hẻm đều lục tục tới.

“Có phải lát nữa anh còn phải đi ra ngoài trực ban không?”

Cho nên học lên làm ít công to, thành tích luôn cầm cờ đi trước.

“Đã ăn xong.” Thủy Lang bưng chén uống xong một ngụm canh cuối cùng: “Trực tiếp dùng chén của em để múc cho anh nha? Ngày mùa đông đỡ phải rửa thêm một cái chén.”

Thực ra TV ở hiện tại cũng không có gì là đẹp, nhưng không chịu nổi sự tò mò, là căn nhà mà các bạn nhỏ ở trong ngõ hẻm hâm mộ nhất, ngồi nửa năm thì cũng đã ngồi thành thói quen, thường xuyên tan học không trở về nhà mà là nhà họ Chu, lúc ăn cơm xong lại đúng giờ chạy về phía bên này.

“Kỉ...bang!”

Chu Quang Hách bắt lấy tay Thủy Lang, múa may một vòng, pháo hoa tức khắc toé lửa, tia lửa nho nhỏ, một thốc một thốc, càng thêm xinh đẹp ấm áp so với lúc bất động ở trên tay: “Hai tên nhóc này quả nhiên không có lừa anh, đúng là vẫn còn thiếu một chút.”

“Oa ——”

Nhị Nha lại nhét tiền trở lại bao lì xì: “Hiện giờ so với lúc trước, càng biết giá trị của một trăm khối lớn đến mức nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại Nha Nhị Nha vô cùng vui vẻ nhận lấy bao lì xì, Nhị Nha nhận xong liền hỏi: “Mợ nhỏ, cháu có thể xem không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 456: Chương 456