Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 413: Chương 413

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 413: Chương 413


Lục Lan Đức mới được điều về thành phố gần đây, nhưng trông rất có tinh thần, tinh thần này chủ yếu là vì bước vào lĩnh vực mình theo đuổi, sự tự tin đã khắc sâu vào cơ bắp xương cốt, cho dù đã che giấu mười năm nhưng chỉ cần được thấy ánh sáng mặt trời là sẽ lập tức bừng bừng khí thế.

Cục trưởng Bạch hơi nhếch cằm, gật đầu: “Đã đi ba lần rồi."

Phó cục trưởng Hứa: "......!!!"

"Đã đi rồi!"

Phó giám đốc Lưu tỉnh táo lại vội cầm lấy micrô: "Cuộc thi thiết kế Cúp Ngọc Lan lần thứ nhất, chính thức bắt đầu!"

Mặt tái mét.

Một lúc lâu vẫn không dừng lại được.

Đây chắc chắn không phải là ngụ ý mà họ muốn!

Khuôn mặt đen của Khuyết Liêm bỗng vừa đỏ vừa xanh, lại vừa tím, chỉ trong vài giây mà đã biến đổi rất nhiều màu, khuôn mặt bị sưng phù lên thấy rõ.

Sau khi kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong tình huống này mà cô cũng dám nói sao??

Đăng ký đã vài tháng nhưng chưa từng nghe nói đến quy tắc này.

Nhưng cục trưởng Bạch vẫn cười.

Tất cả mọi người lập tức ngồi ngay ngắn lại, trên mặt đã xóa bỏ hành vi nháy mắt ra hiệu.

Phó cục trưởng Ngụy: "..."

Cục trưởng Bạch lập tức tò mò hỏi: "Cô nổi tiếng ở đâu?"

"Cải cách sắp mở cửa, thị trường thương mại quốc doanh có triển vọng mở cửa cho thị trường tư nhân, sống ở thành phố, thương mại và cư dân liên quan mật thiết với nhau, Đông Phố số 1, phía bắc giáp đường Đông Phố Trung, phía nam đối diện sông Hoàng Phố, phía đông đến đường Phố Bân, vị trí địa lý rất ưu việt, ý tưởng thiết kế của tôi là—— để trống."

"Còn nữa!" Phó giám đốc Lưu lại nói: "Còn một điều nữa, các vị lãnh đạo cấp thành phố ở tầng hai cũng có quyền bỏ phiếu."

Các cục trưởng Phục Mậu: "..."

Cao tay!

"Ha ha ha ha ha~~~~" Cục trưởng Bạch cười chảy cả nước mắt, trước đây đều là tên già Khuyết Liêm này giả vờ uy h**p, bọn họ không thể làm gì khác, hôm nay là lần đầu tiên họ không tốn chút sức nào mà đã khiến đối phương tức giận liên tục, nháy mắt cảm thấy những cơn tức giận trước đây đều đã được giải tỏa!

Hóa ra lần trước bọn họ nhìn ông ta xấu hổ và biến thành trò cười là cảm giác này, thật là quá đã!

Toàn bộ hội trường lập tức phát ra tiếng ồ à.

Lục Lan Đức cầm dùi chỉ huy chỉ vào tòa nhà trên bản vẽ thiết kế: “Tôi dự định sẽ phá dỡ toàn bộ tường ngoài của khu dân cư dọc theo đường phố, phá dỡ giếng trời tầng một và xây thêm một tầng trên cùng, cư dân tầng dưới chuyển lên tầng trên cùng, từ tòa nhà số 1 đến số 9 tạo thành hình chữ hồi hướng ngoài sở hữu phố thương mại có giá trị cao, tường ngoài không sử dụng sơn, toàn bộ dùng gạch sóng nổi, gạch sóng nổi mang lại cảm giác thị giác lấp lánh như mặt sông khi dưới ánh nắng mặt trời, có hiệu ứng ánh sáng nghệ thuật mang tính thời đại, mặt đất của tất cả các cửa hàng hình chữ hồi (回) bên trong khu dân cư đều sử dụng gạch giả đá, truyền đạt triết lý thẩm mỹ trống của thương mại."

Tất cả những người ngồi quanh bàn hình chữ U đều cứng đờ người.

Thủy Lang gật đầu: "Ai mà chẳng phải là nhân vật nổi tiếng chứ."

Cục trưởng Bùi thậm chí còn suýt vỗ đùi ngửa đầu cười lớn.

Sưng vì tức tối.

Hội trường đột nhiên trở nên nghiêm túc và yên tĩnh.

Phó cục trưởng Khâu: "......!!!"

"Quy tắc cuộc thi, nhà thiết kế mang theo tác phẩm thiết kế của mình để thuyết trình, ngoài việc các giám khảo của Hiệp hội cải tạo đô thị cũ tại hiện trường bỏ phiếu và toàn dân bỏ phiếu ngoài trường trong ba ngày, còn có thêm một điều, các cục quản lý nhà ở và cục xây dựng của các quận đều có quyền bỏ phiếu, tức là mỗi quận có hai quyền bỏ phiếu."

Thủy Lang tò mò hỏi: "Giải thưởng kiến trúc quốc tế đó, ông đã từng đi với tư cách là đại diện chưa?"

Bên ngoài vẫn đang nghiêm trị tình trạng thống mua thống bán, những kẻ phá hoại nền kinh tế tập thể quốc doanh, việc mở cửa thị trường thương mại tư nhân chỉ mới được đề cập trong cuộc họp hai lần, Lục Lan Đức trực tiếp đưa vào cải tạo cũ để thực hiện một cách mạnh mẽ!

Chỉ nghe thôi đã thấy kinh hồn bạt vía!

Khuyết Liêm nhìn ánh mắt của cục trưởng Bạch, suýt nữa đã biến thành d.a.o để g.i.ế.c ông ta!

Lục Lan Đức cố định toàn bộ bản vẽ thiết kế trên bảng đen, ngồi bên bàn, cho dù là vị trí xa nhất, đeo kính cũng có thể nhìn rõ, nhưng tầng hai chắc chắn không nhìn rõ, vì vậy trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Cục trưởng Bạch cúi đầu cười trộm.

Thủy Lang nhìn ông ta và “Ồ~" lên một tiếng, không nói gì nữa.

Thủy Lang nhếch miệng, nở nụ cười, trong lòng có một cảm giác an ủi, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

Thủy Lang nhìn về phía cục trưởng Bạch: “Giải thưởng kiến trúc quốc tế, ông đã từng đi chưa?"

Đã thiết kế ra như vậy rồi, một khi thiết kế được thông qua thì sẽ phải bắt đầu thi công, nếu nhà nước không đáp ứng được sự trống của ông ta, thì căn nhà tầng dưới này sẽ bỏ trống ư?

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

"!!!"

"Bắt đầu đi!" Phó cục trưởng Ngụy của Cục xây dựng quận Đông Phố lên tiếng giải vây, nhìn Thủy Lang, hừ lạnh một tiếng: “Đây không phải nơi chỉ cần dẻo miệng là có thể thắng, lát nữa nếu không nói được điều gì thực sự hữu ích thì sẽ có lúc phải khóc!"

Giây tiếp theo, nhà thiết kế của quận Đông Phố đứng lên.

"Đừng đừng." Cục trưởng Bạch nhỏ giọng khuyên: “Quân tử động khẩu không động thủ, trên kia còn có lãnh đạo."

Thủy Lang: "Ngõ Ngô Đồng."

Cục trưởng Chu: "Chẳng trách vừa nãy ông ta lại cười như vậy, đây chính là ông Lục - Lục Lan Đức mà tôi đã nhắc đến với cô, từng đoạt giải thưởng thiết kế kiến trúc ở nước ngoài."

Đi rồi thì sao!

Điều khiến Khuyết Liêm tức giận hơn là tiếng cười của cục trưởng Bạch quá có sức lây lan, ai nhìn ông ta cũng sẽ bị ông ta kéo theo cười cùng.

Phó cục trưởng Hứa che mặt cúi xuống dưới bàn, nhỏ giọng nhắc nhở Thủy Lang: "Lát nữa cô lên nhất định đừng giới thiệu mình như vậy, tuyệt đối đừng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mỗi người sau khi rút xong, mở tờ giấy ra, để phó giám đốc Lưu viết thứ tự lên bảng đen đặc biệt trên sân khấu.

Mười cục trưởng quản lý nhà ở và cục trưởng xây dựng khác đều đến, còn dẫn theo hai phó cục trưởng của quận: "..."

Khuyết Liêm: "..."

Thủy Lang một lần nữa nhìn về phía Khuyết Liêm: “Có nhiều người đã đi như vậy mà đều đến đây, phó cục trưởng Khuyết, chắc chắn là vì quận của ông không coi trọng cúp Ngọc Lan, chứ không phải vì ông có địa vị thấp trong cục của ông đâu."

Hóa ra không chỉ vì ông ta từng du học nước ngoài.

"Phụt!"

Lườm cục trưởng Bạch một cái.

Quá cao tay!

Đến lượt Phục Mậu, mấy vị cục lãnh đạo Phục Mậu đều để Thủy Lang rút, Thủy Lang liền rút được một số 10.

Khuyết Liêm: "..."

Đầu tiên Cục trưởng Bùi sửng sốt, sau đó nhìn cục trưởng Bạch với vẻ ghen tị.

Bây giờ mới nịnh hót sao?

Khuyết Liêm liếc nhìn Thủy Lang, ánh mắt có vẻ khinh thường.

Cục trưởng Bào cười, những người khác cũng không nhịn được mà cúi đầu cười.

Trước đó, Khuyết Liêm và Thủy Lang ẩn ý công kích nhau trên báo, họ đã kinh ngạc nhiều ngày và không một ai quên.

"Sao ông ta lại đáng ghét thế?"

Muộn rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cục trưởng Chu: "......!!!"

Bốn phó cục trưởng: "..."

Lục Lan Đức vừa nói một đoạn, ít nhất một nửa số cán bộ ngồi xung quanh bàn hình chữ U đã trợn tròn mắt.

Suýt nữa là móc tai ra tại chỗ luôn!

Nhưng trong lòng lại nghĩ, những người bình thường có mối quan hệ tốt với mình, hẳn sẽ hiểu ý này chứ?

"Quận Đông Phố đã đăng ký tham gia ba giải thưởng kiến trúc quốc tế." Khi Khuyết Liêm nói câu này, giọng điệu rất bình thản, trong sự bình thản đó ẩn chứa sự ngạo mạn nồng nặc: “Cúp Ngọc Lan thôi mà, tôi và phó cục trưởng Ngụy đến là đã rất long trọng rồi."

Sưng vì được an ủi.

Một câu chế giễu đơn giản, lời nói thì hướng về phía cục trưởng Bạch, nhưng ánh mắt lại nhìn Thủy Lang.

May quá, cô gái này cũng không quá thiếu suy nghĩ như ông ta tưởng.

Đồng chí Bùi Lập Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy tim ông ta cứ đập thình thịch, thực sự sợ Thủy Lang nói một câu: Đồng chí Marilyn Monroe.

Cục trưởng Bạch ngẩng đầu nhìn người gọi mình: “Phó cục trưởng Khuyết, ông đoán xem."

"Ha ha ha ha ha ha————"

"Bắt đầu!" Khuyết Liêm trực tiếp vẫy tay về phía bục: “Bắt đầu bắt đầu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chạy đến đây để khoe khoang!

"Ông Bạch, ông cười cái gì vậy?"

Vậy thì bộ dạng của họ vừa nãy đã bị lãnh đạo nhìn thấy hết rồi ư?!!!

"Xin hãy chú ý!" Phó giám đốc Lưu kịp thời lên tiếng: “Đây là quy tắc được thêm vào sau khi chính thức bắt đầu để đảm bảo sự công bằng, hội đồng giám sát cũng sẽ giám sát các cuộc bàn bạc riêng của mọi người, bất kỳ quận nào phá hoại sự công bằng của cuộc thi đều có thể bị hủy tư cách tham gia."

Thủy Lang đẩy cục trưởng Bạch một cái: “Ông làm gì vậy?"

Ngay khi hội trường chìm vào im lặng lần đầu tiên, Thủy Lang giơ ngón tay cái lên: "Quả là quận mạnh nhất."

Cục trưởng Chu ngăn Thủy Lang đang định lên tiếng lại, sợ rằng sẽ khó mà kiểm soát được tình hình, ông ta đáp lại: "Lần này quận Đông Phố chỉ cử phó cục trưởng Khuyết và phó cục trưởng Ngụy đến đây làm đại diện thôi à?"

Thông thường, trong những cuộc họp như thế này sẽ có người nhảy ra tranh luận, những người có mặt đều có vẻ liên quan đến chính sách, nhưng lại nằm ngoài chính sách, là những người nghe theo chính sách, vì vậy, mọi người chỉ lắng nghe mà không ai lên tiếng.

Khuôn mặt già nua của Khuyết Liêm lập tức đen hơn cả đáy nồi.

Tầng hai còn có lãnh đạo sao?!

Cả hội trường nhịn cười.

Phó giám đốc Lưu cầm một chiếc hộp giấy, đặt lên bàn hình chữ U: “Rút thăm để quyết định thứ tự thuyết trình."

Thủy Lang liếc nhìn Trâu Hiền Thực, chẳng trách ông già này hôm nay lại nghiêm túc và bình tĩnh như vậy.

Cục trưởng Bào biết rằng Thủy Lang sẽ chế giễu, nhưng không ngờ là một lời chế giễu theo kiểu an ủi nghiêm túc, khiến người ta phát điên lên, thậm chí còn không thể đáp lại lời nào!

Khuyết Liêm: ?

Còn gọi là để trống! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng trách Lục Lan Đức là nhóm tri thức trí thức đầu tiên xuống nông thôn.

"Quả nhiên là ở lâu với người trẻ rồi nên khác hẳn!"

Sưng vì tức giận.

Hàng chục người có mặt tại hiện trường đã ngửi thấy mùi thuốc s·ú·n·g.

Thủy Lang lại nhìn về phía cục trưởng Bùi của quận An Định, người vẫn luôn né tránh ánh mắt của cô: “Cục trưởng Bùi, ông đã từng đi chưa?"

Chương 413: Chương 413

Đột nhiên, một tràng cười lớn vang vọng khắp hội trường.

Thủy Lang thấy khi phó giám đốc Lưu viết xong, Khuyết Liêm đột nhiên cười tươi như hoa rồi nhìn thoáng qua bên này.

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên bên cạnh cục trưởng Chu: "Quả không hổ danh là quận mạnh nhất."

Là người cuối cùng.

Cục trưởng Bạch: "..."

Cục trưởng Bạch: "......!!!"

Thủy Lang nhướng mắt: “Vậy ông đã nói bắt đầu rồi mà, giờ lại làm gì vậy?"

"Đều đã đi hết rồi." Cục trưởng Bào - anh cả nóng tính xen vào, vừa nãy anh ta suýt thì muốn đánh c.h.ế.t ông già c.h.ế.t tiệt bên cạnh, nhưng sau khi quen biết Thủy Lang, thông qua trải nghiệm đau thương của bản thân, anh ta đã học được một cách thể hiện khác "g·i·ế·t người không đổ máu": “Hai phó cục trưởng của cục chúng tôi đều đã đi ba lần rồi!"

Cục trưởng Bào đột nhiên thấy hâm mộ cục trưởng Chu và cục trưởng Bạch rất nhiều chứ không chỉ một chút.

Mặt Khuyết Liêm lập tức lại càng tái mét hơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 413: Chương 413