Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 360: Chương 360
Người phụ nữ hoàn toàn không ngờ lại bị châm chọc thẳng mặt bằng những lời khó nghe như vậy, liền giận dữ hỏi:
Thuỷ Lang không để ý đến hắn, chỉ đưa vé cho nhân viên phục vụ:
Đại Nha gật đầu: "Chỉ có nhóm của Lưu Nhất Hân là không chơi với dân từ nơi khác đến, còn không cho những bạn bản địa khác nói chuyện với cháu."
"Nhà người ta mười người, nhà anh mấy người? Còn đòi trẻ con miễn vé? Không tự xem con nhà anh bao nhiêu tuổi à! Không có vé mà còn đến đây làm loạn, đúng là mất mặt!"
Chương 360: Chương 360
"Không phải chứ? Thầy Lưu, tôi còn có vé đây, có cần tôi cho mượn nửa tấm không?"
Phía sau vang lên tiếng khóc của con gái.
Thủy Lang cầm ly nước chanh mà nhân viên phục vụ mang lên, uống một ngụm: "Hôm nay hai đứa có mâu thuẫn gì à?"
"Chính là nhóm có miếng vá và nhóm không có miếng vá. Không có miếng vá là người bản địa Thượng Hải, có miếng vá là dân từ nơi khác đến." Đại Nha nghĩ đến chuyện đó thì bật cười: "Cháu mặc đồ, đi giày da do mợ nhỏ mua cho, còn có cặp sách mới, nên bạn ấy tưởng cháu là người bản địa."
“Chu Tử Thanh?” Cô bé gái ngạc nhiên nhìn Đại Nha, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, trông như không dám tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thuỷ Lang tỏ vẻ kinh ngạc:
"Đúng vậy." Nhân viên phục vụ đếm lại vé, sau đó mở cửa, mỉm cười nói: "Mời vào, hôm nay chúng tôi có ba thực đơn đặc biệt, các vị đông người, có thể thử tất cả."
“Rõ ràng là chúng tôi đến trước, sao lại gọi bọn họ vào trước?”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy tức giận.
"Cô!"
"Thì ra gia đình thầy Lưu ai cũng có chung một tính cách như vậy. Đúng là mắt đậu xanh nhìn mắt rùa, không phải một nhà thì không vào chung một cửa."
Lưu Hướng Trạch đứng đó bị phớt lờ hoàn toàn, trơ mắt nhìn Thuỷ Lang cùng mọi người được chào đón vào nhà hàng, sắc mặt lập tức biến đổi, không cam lòng hét lên:
"Cô nói ai là đậu xanh? Ai là rùa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thầy Lưu.” Thủy Lang liếc qua nữ đồng chí đứng bên cạnh ông ta, lại nhìn đứa bé gái bên cạnh: “Dẫn gia đình đi ăn à?”
"Không hẳn là mâu thuẫn." Đại Nha quay mặt đi, không nhìn cô bạn đang khóc bên ngoài nữa: "Hôm nay trong lớp, bạn ấy là người đầu tiên chủ động nói chuyện với cháu. Bạn ấy tưởng cháu là người bản địa Thượng Hải, đến khi hỏi mới biết không phải, liền xếp cháu vào một nhóm khác."
Thuỷ Lang quét mắt nhìn qua, lạnh nhạt nói:
Những người lớn vừa ngồi xuống đều nhìn sang. Chu Huỷ muốn hỏi: Ngày đầu tiên đi học đã có mâu thuẫn rồi sao? Nhưng nghĩ đến việc con gái lớn trước giờ không phải kiểu người gây sự, cô ấy không hỏi nữa.
"Các người cũng đến ăn đồ Tây à? Lần đầu tiên đến đúng không? Đám người mới về thành phố như các người chắc không biết đâu, nhà hàng Tây không giống nhà ăn quốc doanh, ở đây có quy tắc, phải xếp hàng theo thứ tự trước sau, không phải muốn chen vào là chen được!"
Cô bé bên cạnh anh ta cũng tức giận đến đỏ bừng mặt, bắt đầu đá chân, giận dữ hét lên:
"Ôi, tôi quên mất, thầy Lưu là người rất có bản lĩnh, sao có thể thiếu một tấm vé của tôi được chứ? Hơn nữa, thầy Lưu nổi tiếng liêm khiết, làm sao có thể nhận đồ của phụ huynh học sinh? Là lỗi của tôi rồi. Thôi, chúng tôi vào trước đây."
"Chị à, ba đứa nhỏ này thông minh hơn chị nghĩ đấy." Thủy Lang đưa thực đơn cho Đại Nha: "Nhịn lâu quá sẽ làm mất đi sự tự tin. Người mà mất tự tin thì sẽ trở nên e dè, dè dặt. Hoa Mộc Lan phải dám nghĩ dám làm, đất nước mới có tương lai."
"Sáu người lớn, ba trẻ em. Hai bé dùng chung một vé, đứa nhỏ nhất không tính vé, đúng không?"
"Gào cái gì! To tiếng thì giỏi chắc!"
Thủy Lang quay đầu nhìn, đối phương chạm mắt với cô thì hơi sững lại.
Dù là nhà hàng Trung hay Tây, đến giờ ăn thì đều phải xếp hàng. Khác biệt ở chỗ, nhà hàng quốc doanh chỉ cần có phiếu lương thực, phiếu thịt là vào được, còn nhà hàng Tây thì phải có phiếu ăn Tây. Vậy nên, vào thời điểm này, ở nhà hàng quốc doanh có khi đồ ăn đã gần hết nhưng ở nhà hàng Tây thì lượt khách đầu tiên chỉ mới ăn xong.
"Một nhóm khác?" Thủy Lang tò mò: "Nhóm nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trong lớp cháu cũng có." Nhị Nha đột nhiên nói, thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng trạng thái của con bé lại không có vẻ gì là bị ảnh hưởng: "Người bản địa không chơi với dân từ nơi khác đến nhưng không phải ai cũng vậy. Vẫn có bạn biết cháu là người nơi khác nhưng vẫn ăn cơm cùng cháu."
Nhân viên phục vụ vừa vặn dẫn nhóm Thuỷ Lang đến bàn cạnh cửa sổ kính. Nhà hàng Tây dùng bàn chữ nhật, không giống nhà ăn quốc doanh dùng bàn tròn lớn. Họ còn ghép thêm một bàn khác, trải khăn trắng lên, đặt một bình hoa sứ trắng, cắm một nhánh lan hồ điệp màu tím với cánh hoa hình thoi.
"Gặp chuyện thế này, cháu cứ lấy khí thế hôm đó bảo vệ mợ nhỏ mà nói thẳng ra." Thủy Lang nhìn thực đơn: "Có chuyện gì, mợ nhỏ sẽ xử lý. Nói chung, không được chịu một chút ấm ức nào, biết không?"
Lưu Hướng Trạch đỏ bừng mặt. Anh ta không ngờ rằng nhân viên nhà hàng Tây trông có vẻ sang trọng lại ngang ngược chẳng khác gì nhân viên nhà ăn quốc doanh.
Lưu Hướng Trạch bị làm loạn đến không chịu nổi. Nhìn sang vợ thấy cô ta liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, anh ta cắn răng, đỏ mặt bước đến trước mặt Thuỷ Lang, định mở miệng nói gì đó.
Lại nghe thấy Thuỷ Lang cố ý gọi to danh tính mình, ánh mắt những người xung quanh lập tức trở nên kỳ quái, khiến sắc mặt anh ta càng đỏ hơn.
“Là các người.”
"Này!"
"Con muốn vào! Con muốn vào ăn! Con đã nói với các bạn là hôm nay sẽ đi ăn đồ Tây rồi, ngày mai đến lớp phải kể lại nữa!"
Người phụ nữ tức giận đến run người:
Chu Huỷ dở khóc dở cười, không biết nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Lưu Hướng Trạch lúc này còn đỏ hơn cả bức tường sơn đỏ trong nhà hàng, lần này là vì tức đến phát điên!
Nào ngờ, Thuỷ Lang lại bất ngờ lên tiếng trước: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thủy Lang ngồi bên cạnh Nhị Nha, nhìn sang Đại Nha đối diện: "Cô bé đó học cùng lớp với cháu à?"
"......"
Lần đầu tiên đến ăn, vậy mà lại bị mắng té tát trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là trước mặt Thuỷ Lang.
Thuỷ Lang lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Lưu Hướng Trạch:
Anh ta đã cố gắng cúi đầu vì con mình, vậy mà Thuỷ Lang lại cố ý trêu chọc anh ta sao?
"Sao có thể như vậy được." Chu Huỷ cau mày: "Lúc trước tôi đi học, có rất nhiều người từ nơi khác đến tị nạn rồi định cư ở đây. Mọi người chung sống với nhau, chưa từng thấy có sự phân biệt nào cả."
Ba đứa nhỏ nhìn mợ nhỏ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Người mà chúng muốn trở thành nhất chính là mợ nhỏ!
Chu Quang Hách đặt bộ dụng cụ ăn uống xuống trước mặt Thủy Lang, không nói lời nào.
Đại Nha sững người một chút, sau đó gật đầu: "Bạn ấy tên là Lưu Nhất Hân."
Nhóm Thủy Lang xếp hàng chưa bao lâu thì đã được gọi vào.
Lão Du Điểu cũng lần đầu nghe chuyện này: "Vậy chia như thế để làm gì? Đánh nhau chắc?"
"Nói cái gì vậy!" Lưu Hướng Trạch quát lên cắt ngang, sau đó nhìn về phía Thuỷ Lang, giọng điệu đầy chế nhạo:
Nhân viên phục vụ vừa dịu dàng với nhóm Thuỷ Lang ban nãy bỗng chốc hóa thành sư tử Hà Đông, gầm lên với Lưu Hướng Trạch:
Trên bàn vang lên tiếng cười.
Đại Nha và Nhị Nha tranh nhau ngồi sát cửa sổ, nhìn rõ cô bé bên ngoài đang ôm chân thầy Lưu khóc lóc. Khi cô bé thấy Đại Nha bên trong lớp kính, tiếng khóc của cô càng thêm thảm thiết.
Lưu Hướng Trạch lập tức sững người.
“Chính là đứa nhà quê từ nơi khác mà con nói?” Nữ đồng chí kia quay sang nhìn Đại Nha, rồi nhìn Lão Du Điểu bên cạnh cô bé, vẻ mặt khinh miệt lộ ra một nửa. Nhưng khi thấy Chu Quang Hách thì hơi khựng lại, đến khi ánh mắt chuyển sang Thủy Lang đang mặc bộ cán bộ, môi vốn định bĩu ra cũng thu lại, ánh mắt lảng đi nhưng khóe mắt vẫn len lén đánh giá bọn họ.
Lại mở rộng đến cả tầm quốc gia rồi.
"Chuyện này cũng cần tôi chia giúp sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.