Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 356: Chương 356

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 356: Chương 356


"!!!"

"Khí chất này lập tức trở nên quý hiếm hẳn!"

"Lỗ sư phụ, ai nói với thầy là một người phải dạy ba đồ đệ?"

Nhìn thấy chàng trai trẻ gật đầu, hai người lại càng sửng sốt, quay sang nhìn Thủy Lang.

Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì phía sau vang lên tiếng bước chân.

"Đi làm bên ngoài không hút được thuốc lá, về rồi thì hút một điếu cho đỡ thèm."

"Lỗ sư phụ, thầy nói đúng!"

"Thầy là công nhân bậc tám mà!"

Ban nãy còn thấy lạ, chẳng phải nên "bắt giặc trước tiên bắt vua" sao? Sao lại chạy đến đây trò chuyện không đi nữa?

Ông ấy nhìn Thủy Lang, ánh mắt không hề có vẻ bất ngờ, như thể đã quen biết từ lâu, cũng biết trước rằng cô sẽ đến.

"Tôi biết cô có bản lĩnh."

Thủy Lang cầm bao Đại Tiền Môn đi tới, lần lượt phát thuốc:

"Dự án cải tạo đô thị toàn thành phố mới bắt đầu, muốn phát triển tốt thì phải có báu vật trấn giữ như thầy và những trụ cột vững chắc này chống đỡ. Như xây nhà vậy, các thầy chính là nền móng quan trọng nhất, Bình An Lý rất cần các thầy, thiếu một người cũng không được!"

Bỗng nhiên, Thủy Lang rút lấy hai bao thuốc, lấy ra một điếu, trực tiếp kẹp vào tai Lỗ sư phụ.

"Quốc bảo quý hiếm, danh xứng với thực!"

Chàng trai trẻ ngẩn người:

"Vậy thì các vị sư phụ khác làm một điếu đi."

Chàng trai nghi hoặc nhìn Thủy Lang, rồi lại nhìn Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cơ hội gì?"

"Phó cục trưởng Hứa nói đó, ông ấy đúng là dám nói thật!"

Mấy công nhân phía sau, khoảng ba bốn mươi tuổi, ánh mắt thì lại thoáng chút ngạc nhiên, như thể đang nói:

Hai người họ vào đơn vị này trước Thủy Lang mấy năm, thế mà còn không biết con trai Lỗ sư phụ cũng làm việc ở đây. Vậy mà Thủy Lang lại biết???

"Mấy người… chẳng lẽ là nhân viên phụ trách tu sửa ở ngõ Bình An?"

Lỗ sư phụ giật nảy mình, giơ tay lên định gạt ra nhưng Thủy Lang lại nhanh tay kẹp thêm một điếu vào tai bên phải của ông.

Lỗ sư phụ cũng bị chấn động, phản ứng lại thì lập tức xách hộp dụng cụ lùi một bước, mặt nghiêm túc, giơ tay tháo hai điếu thuốc xuống, đưa lại cho Thủy Lang.

Một nhóm sư phụ xách hộp dụng cụ bước vào.

"Anh vào Cục Xây dựng học kỹ thuật, lại còn điều chuyển ngang, vừa vào là có thể tham gia dự án ngay."

"Sao đến nhanh vậy?"

Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân nhìn nhau, đồng thời kinh ngạc nói:

Lưu Đức Hoa / Lâm Hậu Bân: "……"

"Bố cậu cũng là một người có tâm. Thời buổi này học kỹ thuật đâu có dễ, nhà có một công nhân bậc tám mà không theo học, lại chạy sang đơn vị khác, làm học trò cho người ta, chịu khổ chịu cực." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lỗ sư phụ, thầy nhìn xem, quốc bảo kết hợp với quốc bảo, loại thuốc này và thầy đúng là tuyệt phối! Dù thầy không hút thuốc, cũng phải giữ lại một bao làm kỷ niệm chứ!"

"Lỗ sư phụ, hôm nay chúng tôi đến đây, thầy cũng hiểu lý do rồi."

Thủy Lang xua tay:

Lỗ sư phụ lại định đưa cho Lưu Đức Hoa nhưng Thủy Lang đẩy tay ông ấy về:

Mấy sư phụ chưa bao giờ thấy một cô gái trẻ phát thuốc cho ông già kiểu này, tất cả đều sững sờ.

"Bao nhiêu năm nay có không ít người khen tôi nhưng so sánh tôi với gấu trúc, gọi tôi là quốc bảo thì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy."

Lỗ sư phụ vốn nghiêm nghị, sắc mặt giãn ra một chút:

Thì ra đã bắt đầu từ con trai của "vua" rồi!

Lỗ sư phụ: "……"

Nịnh hót thì kiểu gì cũng có người chịu, huống hồ đây còn là kiểu nịnh sáng tạo nhất mà họ từng thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Hậu Bân móc ra một bao thuốc hiệu Gấu Trúc, đưa cho Lỗ sư phụ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phó cục trưởng Hứa có nhắc với tôi rồi, một người dẫn dắt ba đồ đệ, thật quá nực cười. Chỉ một người mà đào tạo một đồ đệ thôi cũng phải mất ba đến năm năm. Muốn trong thời gian ngắn mà đào tạo ra nhân tài, tôi không có bản lĩnh đó, không thể trì hoãn tiến độ của ngõ Bình An được."

Thủy Lang vẫy tay gọi Lâm Hậu Bân và Lưu Đức Hoa:

Nhưng không ai nhận cả.

"Nhưng ngành nào cũng có đặc thù riêng, cô nghĩ đơn giản quá rồi. Nghề nào cũng phải vượt qua vô vàn thử thách mới làm nên chuyện. Toàn bộ cuộc thi Cúp Ngọc Lan chỉ diễn ra trong chưa đầy hai năm. Đó chỉ là thời gian trên bề mặt nhưng thực tế, ba giai đoạn cực kỳ sát nhau. Khi bản vẽ thiết kế được duyệt, ngay sau đó sẽ là quá trình cải tạo nội thất nhà ở và cảnh quan khu dân cư. Hai giai đoạn này có làm được hay không, không phụ thuộc vào cô, mà phụ thuộc vào tay nghề của công nhân, có thể thực hiện bản thiết kế của cô hoàn hảo hay không."

"Thầy nghe nhầm rồi, không phải ba người đâu."

"Cô giỏi thật đấy, nhìn phát là nhận ra ngay. Người khác toàn bảo tôi chẳng giống bố tôi gì cả."

Thủy Lang bắt chước Phó cục trưởng Hứa, giơ tay làm động tác nhấn mạnh:

Không đợi Lỗ sư phụ lên tiếng, Thủy Lang cầm điếu thuốc, chỉ vào hình con gấu trúc đang chơi với cây trúc trên bao thuốc rồi nói:

Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân lúng túng cầm thuốc, còn các sư phụ thì sắc mặt không chút biểu cảm, hơn nữa tay họ đều đang cầm dụng cụ, không tiện nhận.

"Tôi không hút."

"Bố cậu không phải là Lỗ sư phụ sao?"

Lỗ sư phụ giơ tay từ chối:

Lưu Đức Hoa cũng lấy ra bao thuốc Đại Tiền Môn loại tốt nhất, định chia cho mấy sư phụ kia.

Đỡ tốn công giải thích.

Thủy Lang im lặng một lúc, rồi hỏi:

Hai người lập tức lấy diêm châm lửa, lần lượt giúp các sư phụ châm thuốc.

Thủy Lang mỉm cười chào hỏi:

"Ba người thì quá nhiều, khó dẫn dắt, tôi hiểu mà."

Không để có khoảng trống khiến không khí nguội đi, Thủy Lang tiếp lời ngay khi thuốc vừa được châm:

"Để tôi, để tôi!"

Lỗ sư phụ kéo ghế ngồi xuống:

Thủy Lang quay sang Lỗ sư phụ:

"Bật lửa đi chứ!"

Lỗ sư phụ đặt hộp dụng cụ xuống, tháo đôi găng tay bảo hộ ra, rồi lấy điếu thuốc kẹp trên tai xuống, nhìn một lúc, sau đó đưa cho công nhân bên cạnh.

Lỗ sư phụ tiếp lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 356: Chương 356

"Nhưng mà, bây giờ cũng không phải là không có cơ hội."

"Lỗ sư phụ, các vị sư phụ, hút điếu thuốc nào."

"……"

Thuốc lá vừa được nhận, bầu không khí căng cứng cũng dần mềm đi.

Dẫn đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc húi cua điểm bạc, mặc đồng phục xanh đậm có in dòng chữ "Cục Quản lý Nhà đất Phức Mậu", khí chất giản dị, điềm tĩnh.

Một đám sư phụ đều nhìn Thủy Lang, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lỗ sư phụ đúng là không hút thuốc, nhưng vẫn xoay xoay điếu thuốc có đầu lọc trong tay. Nhìn ông ấy không phải không có hứng thú, chỉ là với một người thợ điện, t.h.u.ố.c lá vừa là cám dỗ, vừa là một nguy cơ tiềm ẩn lớn, nên ông ấy kiềm chế không hút mà thôi.

"Thợ điện không hút thuốc."

Có chuẩn bị tâm lý vẫn hơn là chẳng hiểu gì cả.

Còn nhắm mắt thổi phồng chuyện!

Nói rồi, cô nhét bao thuốc vào túi áo trước n.g.ự.c của Lỗ sư phụ, còn vỗ nhẹ một cái:

Thủy Lang mỉm cười nói:

"Lỗ sư phụ, chào Đại Lưu, Tiểu Lưu sư phụ, chào Chu sư phụ, chào Mễ sư phụ."

"Tôi thay mặt cục chúng ta, thay mặt trụ cột của đất nước phát thuốc cho các anh, vất vả rồi, vất vả rồi!"

Đại Lưu sư phụ lên tiếng trước:

Các công nhân khác: "……"

"Đều là người trong đơn vị cả, có một điếu thuốc mà đùn đẩy qua lại làm gì. Được nhận thuốc từ báu vật trấn giữ của Cục Quản lý Nhà đất, đó là vinh hạnh của họ."

Thủy Lang gật đầu tán thành:

Chàng trai gãi đầu, có chút xấu hổ:

Lỗ sư phụ đã nhận, mấy công nhân còn lại cũng không cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô mà lần lượt nhận lấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 356: Chương 356