Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 341: Chương 341

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 341: Chương 341


Quá đỉnh!!!

Bọn họ hao tâm tổn sức thuyết phục Cục trưởng Bạch, dựng nên trận thế lớn như vậy, không những chẳng giải quyết được ngõ Bình An, mà còn tiện tay tặng luôn cho nơi đó một vị đại nguyên soái!

"Không cần đâu ạ, cảm ơn chú." Đại Nha nép lại gần mợ nhỏ hơn.

Chương 341: Chương 341

Thủy Lang đứng yên suy nghĩ khoảng một phút, rồi nói:

Đại Nha hơi ngẩn ra, theo phản xạ nắm lấy tay mợ nhỏ đưa qua, rồi cùng đi về căng-tin của Cục Quản lý Nhà đất.

Nếu còn nán lại, e rằng lời lẽ sẽ càng khó nghe hơn.

"Lần đầu tiên cô đưa trẻ con đến cơ quan, tôi chỉ muốn bày tỏ chút thành ý thôi, không giống bọn họ đâu." Lưu Đức Hoa đẩy đĩa sườn vào sâu hơn, đặt xuống rồi nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh.

"Đi thôi, vào ăn cơm trước đã." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đừng lo, thứ Hai các cháu vẫn sẽ được đi học. Bây giờ cứ ăn no đã."

So với trường Phục Mậu thì kém xa nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trường ở trong thôn.

Ba chữ "sẵn đồ ăn" này, sau này nghe thấy, bọn họ chắc sẽ phát ngán mất!

Lông mày Thủy Lang cau lại: "Tại sao?"

Vậy nên, Đại Nha thực sự không lo lắng chút nào.

"Không đâu, nhìn không giống diễn đâu." Lưu Đức Hoa bĩu môi.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thủy Lang thấy Đại Nha thừ người ra, liền nói:

Thấy mợ nhỏ của mình, Đại Nha chạy vội tới, lo lắng nói: "Mợ nhỏ, c** nh* của cháu đi làm nhiệm vụ ở xa rồi. Văn phòng tuyển sinh của Đại học Hộ Đán đến nhà bảo rằng không thể nhận mẹ cháu vào học đại học."

Mọi người trong phòng đều hiểu, lập tức đứng dậy, vẻ mặt phẫn uất liếc nhìn hai người vẫn đang say sưa bàn chuyện trồng cây, trồng hoa.

Lúc này, Đại Nha càng chắc chắn: Những người này đang lấy lòng mợ nhỏ.

Nếu chỉ có một suất nhập học, vậy để Nhị Nha đi học, cô bé vào trường Hạnh Phúc cũng được.

Ông ta là Cục trưởng Sở Xây dựng, anh cả của anh cả, không lo chuyện chính sự, thật sự định đi làm người cầm trịch sửa sang ngõ Bình An sao??

Buổi trưa, Thủy Lang đang định đến căng-tin ăn cơm thì phòng trực ban bỗng báo có một cô bé đến tìm.

Thủy Lang bật cười: "Sao, anh cũng muốn chơi trò này à?"

So với sự nhiệt tình của họ, phản ứng của mợ nhỏ lại khá bình thản.

"Nếu không biết dùng phép so sánh thì khỏi dùng cũng được." Thủy Lang gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Đại Nha. "Chuyện gì vậy?"

...

Đến lúc lấy cơm, có người còn vội vã gắp thức ăn cho mợ nhỏ, một suất sườn xào chua ngọt giá 2 hào 6, một phần lẩu hải sản giá 2 hào 8, nói cho là cho, mợ nhỏ không nhận, họ vẫn cố gắng nhét vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Xấu mặt hay đẹp mặt, cũng là chuyện nhà chúng tôi thôi." Cục trưởng Chu mỉm cười, đáp gọn: "Không tiễn."

"Tối qua không ăn cơm, bây giờ lại sắp đến giờ ăn trưa rồi." Cục trưởng Chu lên tiếng, tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ” "Bên chỗ tôi có sẵn đồ ăn, các ông muốn ở lại ăn không?"

"Chỉ ăn bữa cơm thôi, đâu phải đến làm việc."

Nhớ lại mấy câu khoe khoang trước mặt Cục trưởng Chu ngày trước, hôm nay đã bị chặn họng tận hai lần! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mợ nhỏ không lo, cháu cũng không lo."

Cục trưởng Quan của Sở Xây dựng khu Bằng Bắc hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy:

"Phục Mậu càng ngày càng quá đáng! Không chỉ đưa ngõ Bình An đi dự thi, mà còn muốn dựa vào đó để đổi mới cải cách! Cẩn thận kẻo thang gãy, té xuống thì mất mặt lắm đấy!"

Câu nói này còn thẳng thắn hơn cả màn tiễn khách lúc nãy.

Trường tiểu học Phục Mậu trông rất tốt, tòa nhà trắng to đẹp, phòng học đàn piano cũng đẹp, nhưng cô bé cảm thấy trường Hạnh Phúc cũng tốt.

Cửa phòng họp mở ra, đám người Lưu Đức Hoa, Lâm Hậu Bân trốn trong văn phòng nãy giờ thấy một đám "cá nóc trung niên" giận đến mức như sắp giẫm nát sàn nhà, đều không dám hó hé, sắc mặt đầy lo lắng, thấp thỏm không biết tình hình của Thủy Lang ra sao, có phải đã bị đám cá nóc này phun độc đến hấp hối rồi không.

"Cô còn không biết là chuyện gì à?" Lưu Đức Hoa nhìn Thủy Lang lắc đầu.

Không có ai nấu cơm thì mang theo ít bánh là xong, chỉ là bữa trưa thôi mà. Sáng tối đều có c** nh* và mợ nhỏ ở nhà nấu cơm, trước đây có khi cả ngày còn chẳng được ăn một cái bánh bột mì trắng.

Đang định tìm cách xem xét tình hình thì bỗng thấy "anh cả của anh cả," con cá nóc to nhất trong đám, ngửa đầu cười sảng khoái, cười xong còn vỗ vai Thủy Lang, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Trước khi đến, đâu phải đã bàn bạc kỹ, dập tắt hy vọng tham gia cuộc thi của ngõ Bình An rồi sao?

Không ngờ ở cơ quan, mợ nhỏ cũng lợi hại như thế!

"Sáng nay cô thể hiện xong, bây giờ ai liên quan đến đăng ký nhà đất, cải tạo nhà cũ đều nhìn cô khác hẳn. Mỗi người cứ như phi tần trong hậu cung, chờ cô thị tẩm."

Lưu Đức Hoa, Lâm Hậu Bân và những người khác: "!!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ông ấy hài lòng với tôi chỗ nào chứ?" Thủy Lang xua tay.

Thế chúng tôi biết làm sao đây?

Thủy Lang.

Đại Nha lắc đầu: "Còn nữa, văn phòng tuyển sinh của trường tiểu học trung tâm Phục Mậu cũng đến. Họ nói nhà mình chỉ có một suất nhập học, cháu với Đại Nha chỉ có thể có một người đi học. Hôm đó thầy dạy toán ra đề thi cho bọn cháu đã lén bảo cháu mau đi tìm mợ, rồi sau đó đi tìm cậu lớn."

"Trẻ con thích ăn thịt chua ngọt, chú cho cháu ăn này."

"Chẳng qua là diễn cho người khác xem thôi, ai mà biết được trong lòng đang nghĩ gì."

"Mợ nhỏ, cháu có thể đến đây sao?"

Có vẻ như nơi này không phải ai cũng chào hỏi nồng nhiệt như vậy, mà giống hệt cách người ở thôn Hồng Hà nhìn mợ nhỏ, đều có mục đích riêng.

Một phần sườn xào chua ngọt được đặt lên bàn, Lưu Đức Hoa xoa đầu Đại Nha: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên đường vào trong, Đại Nha thấy nhiều người ăn mặc chỉn chu, phong thái cũng rất ra dáng, liên tục chủ động chào hỏi mợ nhỏ.

“Nhưng rồi sao? Ông ấy cười vui vẻ, ánh mắt nhìn cô đầy hài lòng, trông cứ như muốn đến gặp Cục trưởng để cướp người đi vậy."

"Sáng nay tình thế căng thẳng như vậy, ai cũng tưởng cô xong đời rồi. Kết quả, cô không những không bị bóp nát mà còn khiến đám ông lớn tức giận bỏ đi. Cục trưởng Bạch sáng nay đến là vì tức giận, cô cho ông ấy leo cây, khiến ông ấy bực mình đến mức sáng sớm đã không đi làm mà đến đây chặn cô.”

"Đại Nha?"

Sắc mặt các Cục trưởng khác hơi tái đi.

Mẹ kiếp!

Trước đây, cô bé còn không có cả cơ hội đến trường thôn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 341: Chương 341