Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 335: Chương 335
Thủy Lang thanh toán tiền và phiếu, nhận lấy vải đã được gấp gọn, bỏ vào ngăn chứa đồ phía sau xe lăn.
Thủy Lang có phiếu mua giày da nhưng không đến trung tâm thương mại mua. Cô chỉ mua cho Thiết Đản những đôi giày phù hợp khi về làng, đủ nổi bật nhưng không quá khác thường, là loại giày có thể mua được ở hợp tác xã cung tiêu. Nếu mua giày da, không chắc trẻ con đã đi thoải mái, mà về công xã lại quá gây chú ý, cũng không phải chuyện tốt.
“Thiết Đản, lần này đừng khách sáo nữa. Vì cháu phải giúp cô hoàn thành một nhiệm vụ, đây là phần thưởng cho cháu.”
“Học hành chăm chỉ nhé.”
Thủy Lang dẫn một nhóm người đi đến cửa hàng bách hóa.
Nghe nói là cho mẹ mình, Thiết Đản lập tức nhận lấy: “Cảm ơn cô.”
Thủy Lang cong môi cười, thấy chị cả và ba cô bé đã mua đủ dụng cụ học tập cần thiết cho ngày khai giảng.
Sáng nay Thiết Đản nói muốn đi nhưng ăn no xong, tắm rửa sạch sẽ, Chu Huỷ bảo cậu bé ngủ một giấc rồi hãy đi.
“Đi rồi.” Thiết Đản gật đầu. “Cháu không muốn đi nhưng mẹ bắt cháu phải đi.”
Vừa mở mắt đã muốn chạy ngay.
“Lấy vải bông, may thành áo dài tay. Cuối xuân rồi, đợt không khí lạnh cuối cùng cũng sắp qua, trời sắp nóng lên rồi.”
Lúc này là giờ tan học tan ca, Thiết Đản nhìn đám trẻ trong thành phố ăn mặc sạch sẽ, xinh xắn, liền trốn ra sau lưng Chu Quang Hách.
Bố của Thiết Đản mất sớm, mẹ lại đau ốm quanh năm. Tuy mới chín tuổi, cậu bé đã phải quán xuyến việc nhà suốt mấy năm nay. Tiền, phiếu lương thực, phiếu hàng hóa do đội sản xuất phát đều do cậu bé tự đi lĩnh, nên cậu bé khá rành rọt giá cả và số lượng phiếu cần thiết để mua đồ.
Thiết Đản vừa cảm động vừa thấy rất ngại ngùng. Trong thôn chưa từng có ai đối xử tốt với cậu bé như vậy, đột nhiên có người đối tốt, mà lại tốt đến mức như lên thiên đường.
"Cảm ơn mọi người, cô Thủy Lang, cháu nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ cô giao cho cháu."
“Thiết Đản, cô mua cho cháu loại rẻ nhất, cháu có chê không?”
Coi như là được khen đi.
Thủy Lang xoa đầu cậu bé. Đứa trẻ này đến rất đúng lúc, ở lại cũng rất đúng lúc, đột nhiên đưa một người về cũng chẳng có gì đáng nghi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Làm gì có chuyện không mặc hết.”
“Đó cũng chỉ là tiện thể giúp thôi mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế lại càng hay. Lão Du Điều chủ động giúp đỡ, đưa gia đình Tôn Trừng đến thôn Hồng Hà. Thủy Lang nhớ đến vị chủ nhiệm hợp tác xã ở công xã Hồng Khánh có thái độ mập mờ, cảm thấy không yên tâm nên định gọi điện thoại. Nhưng giờ có Thiết Đản rồi, mọi chuyện đều dễ dàng hơn.
Vải màu xanh bộ đội để may áo, vải đen để may quần. Ngoài ra, cô còn mua thêm một tấm vải nhung đen dày, để dành may một bộ áo khoác và quần dài!
“Cháu đã đi học chưa?”
“Không cần đâu.”
Nhưng Tam Nha còn nhỏ hơn cậu bé nhiều, nếu cậu bé vươn tay nhận đồ của cô bé thì… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ba đứa đã mua đầy đủ vở, bút chì, tẩy và thước kẻ chưa?”
“Mẹ đang mua rồi ạ.” Nhị Nha chạy đến bên xe lăn: “Mẹ, mẹ cũng mua cặp sách và vở phải không? Mẹ cũng đi học mà.”
“Lấy thêm một đôi giày vải và một đôi giày thể thao.”
Hơn nữa, nói thật thì, dù Thiết Đản mới chỉ là một đứa trẻ chín tuổi nhưng giao chuyện này cho cậu bé, cô lại cảm thấy vô cùng tin tưởng, không hề có chút lo lắng nào.
“Thiết Đản, chỗ vải này là để cho mẹ cháu. Ông ngoại cháu là thợ may, mẹ cháu cũng có tay nghề, bảo mẹ nhất định phải may đồ mà mặc. Cứ nói là mặc quần áo mới thì sẽ xua tan vận xui, bệnh tật.”
Thiết Đản nghe vậy, suýt chút nữa kêu lên: “Đi học đại học ạ?”
Dù sao thì mẹ cậu bé cũng bị bệnh nặng, về nhà ngoại ở một thời gian là chuyện hết sức bình thường.
“Cô Thủy Lang, đủ rồi, cháu không mặc hết đâu!”
Chu Huỷ ngăn lại, bảo cậu bé ăn tối xong hãy đi. Dù sao trời cũng sắp tối, xe buýt công cộng cũng không còn nữa. Nếu tự chạy về, cậu bé cũng chẳng tìm được đường.
Chu Quang Hách bật cười, liếc nhìn đống vải trong ngăn chứa đồ phía sau xe lăn: “Em có mắt thẩm mỹ tốt, rất hiện đại. Không giống anh, chỉ biết mua màu đỏ tươi.”
Phú bà nhỏ Tam Nha bỏ ra hai hào mua hai quyển sách tranh bán chạy nhất: một quyển Thủy Hử, một quyển Tây Du Ký.
Kết quả là thằng nhóc này có lẽ đã chạy suốt hai ngày trời, chính cậu bé cũng không biết mình mệt đến mức nào. Vừa nằm xuống là ngủ say như c·h·ế·t, mãi đến gần chiều tối mới tỉnh dậy.
Chu Huỷ cũng có phiếu vải, do hai vợ chồng Chu Phục Hưng nộp lại khi nhận lương. Cô dùng khoảng một phần ba số phiếu vải loại tốt để mua vải màu lệch, năm thước mà chỉ tốn một thước ba phiếu vải và hai đồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Quang Hách nhướn mày. Sau khi tắm rửa xong, Thiết Đản không chịu mặc quần áo trẻ con mà anh tìm cho, vẫn kiên quyết mặc bộ quần áo đầy miếng vá, chắp vá bằng lá cây. Đối diện với ba cô bé thì không có gì lạ lẫm nhưng giờ bước vào cửa hàng bách hóa, thấy những đứa trẻ đồng trang lứa khác, cậu bé lại bắt đầu thấy mất tự nhiên.
“Thiết Đản, em tặng anh sách tranh!”
“Không chê!” Thiết Đản vừa dứt lời liền sững lại, nhận ra mình bị mắc bẫy. Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thủy Lang bảo nhân viên cắt vải rồi.
Thủy Lang gật đầu. Ban đầu cô cũng không định mua loại vải quá tốt, có tiền với phiếu vải thì thà mua loại lớn hơn một chút. Trẻ con đang tuổi lớn mà. Cô cười nói với Thiết Đản:
“Đừng quên, cháu phải giữ bí mật giúp cô đấy.” Thủy Lang đi đến quầy vải, chọn lựa giữa mấy màu đen, xám, xanh lam. “Còn nữa, chẳng phải cháu nói sẽ giúp cô báo với dân làng rằng bạn cô là dì bà con của cháu sao?”
“Em có bốn quyển rồi!” Tam Nha đưa sách tranh cho Thiết Đản, giống như một bà cụ non mà vỗ vỗ lên tay cậu: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ mợ nhỏ của em. Đây là phần thưởng cho anh!”
“Mẹ cháu làm đúng rồi đấy.”
Những món mà Thủy Lang mua cho cậu bé là những thứ quý giá đến mức có gom góp phiếu trong mấy năm cũng chưa chắc mua được!
Thiết Đản vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng rực. Nếu có thể mang hai quyển sách tranh này về thôn, cậu bé chắc chắn sẽ trở thành đứa trẻ được yêu thích nhất trong thôn!
Chương 335: Chương 335 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị Nha lại đưa cho Thiết Đản một cục tẩy hình quả dưa hấu, một cây bút chì và một quyển vở:
Thủy Lang bước đến bên Chu Quang Hách, thấy anh đang mua hai hàng bánh quy loại phổ thông, vừa rẻ vừa thơm mùi lúa mạch.
Chu Quang Hách lại lấy ra phiếu sữa bột, mua một cân sữa bột dù đắt đỏ và hiếm hoi, rồi đưa cho Thiết Đản:
“Sữa và bánh quy, bồi bổ cho cháu và mẹ. Đừng từ chối. Nếu cảm thấy ngại thì hãy học tập thật giỏi, sau này lớn lên giúp đỡ những người cần giúp.”
Vừa bước vào cửa hàng đã hoa cả mắt, Thiết Đản vẫn lắc đầu: “Đồ trong thành phố đắt lắm, với lại cháu đang định về nhà, chỉ là tiện tay làm thôi.”
Thủy Lang bật cười, lại mua thêm vài thước vải màu xanh quân đội, định để may cặp sách cho ba cô bé.
Nhìn Thiết Đản không nói hai lời đã nhận hai túi đồ lớn, Thủy Lang bĩu môi: “Anh biết mua đồ hơn em, cũng biết nói chuyện hơn em.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.